“Cô Đào Tiễn, cô không muốn tu vi cứ thế bị hủy diệt trong chớp mắt chứ?” Tôn Quốc Mậu lùi ra sau rồi tựa vào ghế, thả lỏng thân thể.
Minh Thù nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, mỉm cười nhìn Tôn Quốc Mậu: “Chúc mừng các người bao vây thành công, xem như ông thua rồi.”
Cứ để bản thể ở đó như vậy, xem trẫm là đồ ngốc sao? Thật là ngây thơ!
Tôn Quốc Mậu hơi nhíu mày.
Hắn cho rằng cô gái đối diện sẽ hốt hoảng lúng túng, nếu như không hốt hoảng, cũng phải có chút luống cuống. Nhưng cô không có, thậm chí còn cười hớn hở chúc mừng bọn họ bao vây thành công?
Tôn Quốc Mậu có chút không tin: “Cô Đào Tiễn, thật sự không sợ sao?”
Cô ở đây, cho dù bản thể có khả năng phòng ngự nhưng cũng không mạnh, nếu muốn hủy diệt có thể nói là cực kỳ đơn giản.
Minh Thù nói tiếp một câu khó hiểu: “Phí mai táng ta sẽ không đưa, ta không có tiền.”
Tôn Quốc Mậu nháy mắt với Tôn Đội, không biết Tôn Đội liên lạc với ai, hình ảnh trong điện thoại di động có sự thay đổi, đẩy mạnh cửa sân.
Có người đá cửa sân ra, Kim Đông Nhất ngồi trong sân, nhìn người đi tới hình như hơi tức giận. Nhưng người đối diện căn bản không để ý đến ông, đi thẳng tới gốc cây đào sum suê tươi tốt.
Minh Thù giả vờ che mắt.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết từ trong điện thoại di động truyền tới.
Sắc mặt Tôn Quốc Mậu đột nhiên tái nhợt hẳn, hắn ở xa không nhìn rõ bên kia đã xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458055/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.