Chương trước
Chương sau
Tôn Đội không biết giải thích với Hoa Giản thế nào, có điều chưa tới ba ngày sau, Tôn Đội lại một lần nữa mang người tới vùng đất Tĩnh Sơn.
Hắn dường như cảnh giác với việc yêu xuất hiện, tiến lên vô cùng cẩn thận.
Nhưng mãi đến khi bọn họ qua sông cũng chưa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tôn Đội cũng không dám thả lỏng cảnh giác, bảo những người bên cạnh đề cao phòng bị.
Đại Bảo vẫn không biến trở lại, lúc này đứng ở Tĩnh Sơn nhìn cánh rừng phía dưới, buồn bực nói với Minh Thù: "Đại vương, bọn họ có phải đang đào Yêu đan không?"
"Nếu không thì tới đào khoai tây sao?"
Đại Bảo: "…"
Kiểu nói chuyện này của đại vương, quen rồi, quen rồi, không sao cả.
Tôn Đội tất nhiên không đào được Yêu đan, lúc trời tối, bọn họ mới trở về.
Lúc đi ngang qua chân núi Tĩnh Sơn, họ bị Minh Thù mang theo yêu chặn lại. Cô mang ghế ra ngồi ở chính giữa, không biết từ đâu lấy hạt sen ra.
Những yêu tinh khác chia ra bốn phía, có cả bản thể, có cả hình người, đội hình vô cùng xa hoa.
"Cô…" Tôn Đội nhìn Minh Thù, sắc mặt đen xì: "Cô muốn làm gì?"
"Không cần khẩn trương, ngày hôm nay không đánh nhau." Minh Thù bỏ vào trong miệng hai hạt sen, nụ cười dịu dàng như làn gió mát thổi tới từ chân trời.
Không đánh nhau mà các ngươi lại mang nhiều tiểu yêu tinh như vậy đến chặn đường?
Minh Thù tiếp tục nói: "Ta tới là để nói cho ngươi biết Yêu đan đã được chúng ta chia nhau, không cần đào. Mặt khác, giúp ta mang thiệp mời cho ông hai của ngươi."
Đợi chút.
Yêu đan được bọn họ chia nhau là có ý gì? Mang thiệp mời gì đến cho ông hai?
Không đúng, cô ta làm sao biết ông hai nhà hắn?
Đại Bảo lấy ra một tấm thiệp giống như thiệp cưới, dùng yêu lực khống chế cho bay đến trước mặt Tôn Đội, chữ hỷ màu đỏ sậm nhìn chói cả mắt.
Thiệp cưới?
Của người nào?
Tôn Đội lơ ngơ mở ra, thiệp mời tất nhiên không phải là thiệp cưới gì cả, mặt trên viết mười ngày sau cô cùng với đám yêu đi tới chào hỏi ông hai của hắn.
Tôn Đội nhíu mày.
"Yêu đan đã bị cô giữ rồi?" Tôn Đội rời ánh mắt từ thiệp cưới, hung ác nham hiểm nhìn Minh Thù.
"Không phải giữ, là đem chia." Minh Thù sửa lại.
"Bọn họ đều ăn rồi, ngươi không phát hiện bọn họ lợi hại hơn so với mấy ngày hôm trước sao? Đến đây, Đại Hùng, biểu diễn cho hắn thấy hùng phong của ngươi đi."
Đại Hùng được gọi tên tiến lên một bước, khí thế hung hăng gào lên một tiếng.
Yêu khí tỏa ra xung quanh, người bên kia nhao nhao lui lại hết mấy bước, mặt lộ vẻ kỳ quái.
Yêu đan này…
Nếu yêu chiếm được thì cũng một mình nuốt gọn, sao còn có thể phân chia cho yêu khác.
Minh Thù cắn hạt sen: "Bây giờ đã tin chưa? Ta sẽ không lừa các ngươi, nói chia là chia, tuyệt đối sẽ không ăn một mình."
Khuôn mặt Tôn Đội đã đen như đáy nồi, lần trước con gấu này cũng không có thực lực như vậy, thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là Yêu đan…
Cô ta đúng là dám đem Yêu đan chia cho những yêu tinh này.
Đoán chừng Tôn Đội đã tin, Minh Thù đứng dậy phất tay: "Nói xong rồi, đi đi."
Mọi người: "…"
Cô ta dẫn theo cả núi người chặn đường chỉ vì nói cho bọn hắn biết việc này?
Bầy yêu chia ra rất nhanh, chớp mắt một cái phân ra tứ phía, biến mất ở trong rừng, ngay cả Minh Thù lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Chỉ còn lại người mang ghế ra là Đại Bảo.
Đại Bảo liếc nhìn người trước mặt, khiêng cái ghế bỏ chạy.
-
Tôn Đội không biết Minh Thù muốn làm gì, Yêu đan cũng mất. Hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về tổng bộ, nói cho Tôn Quốc Mậu - ông hai hắn biết tin tức này.
Tôn Quốc Mậu là một trong những người phụ trách tổng bộ văn phòng yêu quái.
Hắn nhìn lên tấm thiệp đỏ trước mặt, dáng vẻ lạnh lùng.
"Là yêu gì?"
Tôn Quốc Mậu khép tấm thiệp lại.Tôn Đội lắc đầu: "Cháu đã điều tra nhưng không tra được, cũng không hỏi được gì từ Hoa Giản. Trong hồ sơ hắn hầu như không viết gì, hắn dùng quyền hạn của mình tạo ra thân phận cho cô ta."
"Phái người đi theo hắn, ngươi đã nói hắn với cô ta rất thân cận, kiểu gì cũng sẽ lộ ra đầu mối."
"Ông hai, cô ta nói muốn tới thăm… chuyện này, ông định làm thế nào?"
"Cô ta thực sự có can đảm mang theo nhiều yêu như vậy xuất hiện ở đây sao?" Tôn Quốc Mậu hờ hững.
"Tổng bộ chúng ta cũng không phải ngồi không."
Tôn Đội nghe ra ông hai rất coi thường Minh Thù từ trong giọng nói của Tôn Quốc Mậu.
"Thế còn chuyện Yêu đan?"
Tôn Đội muốn nhắc nhở Tôn Quốc Mậu, không thể khinh thường Minh Thù. Cô ta chuyện gì cũng có thể làm được, đột nhiên nghe Tôn Quốc Mậu hỏi một câu như vậy, trong lòng loạn lên.
"Yêu đan… bị cô ta chia cho những yêu quái khác."
Lông mi Tôn Quốc Mậu dựng cả lên: "Ngươi nói cái gì?"
Tôn Đội kể lại sự việc xảy ra tại Tĩnh Sơn một lần, Tôn Quốc Mậu đập bàn đánh “bộp” một tiếng: "Để ngươi đi làm việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn khiến Hoa Giản báo lên trên, ngươi có ích lợi gì cơ chứ!"
Hoa Giản tự mình tới báo cáo cho tổng bộ, nếu không phải hắn nén lại, bây giờ Tôn Đội đã phải chịu xử phạt.
"Ông hai…" Tôn Đội bị mắng không dám phát tác, yếu ớt nói:
"Hoa Giản hình như đang điều tra án mạng Hoa Vân Kính."
Sắc mặt Tôn Quốc Mậu trầm xuống: "Trước đây nên giết chết thằng nhóc con kia, giờ có phải khỏe không. Bây giờ gây cho chúng ta nhiều phiền toái như vậy, một đám rác rưởi!"
Tôn Quốc Mậu phất tay: "Đi ra ngoài, mau sớm điều tra cho ta ra con yêu kia có lai lịch gì."
"Vâng."
-
Khi Minh Thù quay trở lại nhà của Kim Đông Nhất, Kim Đông Nhất đang ngồi ở trong nhà uống trà. Liếc Minh Thù đang trèo tường vào, ông hừ lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi không quay lại."
Minh Thù cười: "Sao có thể, chỗ ông có rất nhiều thịt kho tàu để ăn mà."
Kim Đông Nhất: "…" Trở về chính là để ăn thịt kho tàu?
Minh Thù chạy trốn vào trong phòng, Kim Đông Nhất cũng đứng dậy ngăn cô ở ngoài phòng, râu tóc dựng ngược hét lên: "Định làm gì hả!"
"Ăn thịt, đói."
"Ăn cái gì mà ăn, đi ra ngoài, đi ra ngoài." Kim Đông Nhất đẩy Minh Thù ra ngoài.
"Trở về để ăn thịt kho tàu của ta, vậy ngươi không trở về còn hơn."
"Đừng keo kiệt thế chứ." Minh Thù đưa tay mở cửa.
"Để cho tôi ăn một miếng đi."
"Để cho ngươi ăn một miếng thì ngay cả đĩa cũng không còn, mau buông tay ra!"
Minh Thù và Kim Đông Nhất cãi nhau một hồi lâu, cuối cùng Minh Thù vẫn vào ăn thịt kho tàu.
Kim Đông Nhất ở bên cạnh tức giận trợn mắt: "Gần đây ngươi đã làm gì?"
"Kế thừa ngôi vị hoàng đế."
Khóe miệng Kim Đông Nhất giật một cái: "Lấy đâu ra ngôi vị hoàng đế, cô là hậu duệ của triều nào chứ! Dù có thì bây giờ cũng lấy đâu ra hoàng vị cho cô kế thừa."
Kim Đông Nhất thấy Minh Thù không để ý tới mình, râu tóc lại dựng ngược cả lên.
"Hoa Giản gần đây cũng xuất quỷ nhập thần, hai người các ngươi đang làm gì?"
Kim Đông Nhất thật ra không có tư cách quản Minh Thù, tuy cô lớn lên ở nhà ông nhưng lúc ông tới mua căn nhà này, cô đã ở đây rồi.
Bọn họ đều ở trong căn nhà này, là những người độc lập.
Cho nên Minh Thù rời đi, Kim Đông Nhất mới không tiện hỏi tới.
Nhưng trong lòng Kim Đông Nhất luôn thấy không an tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì xảy ra.
"Tôi đâu biết hắn đang làm gì…" Minh Thù dừng một chút.
"Không phải hắn đang điều tra xem cha hắn chết thế nào sao? Lão già, ông và hắn có quan hệ thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.