Trở lại sân nhà Kim Đông Nhất, thứ Hoa Giản thấy đầu tiên là một vật cuộn tròn dưới gốc cây đào…
Đùa gì vậy?
Cục tròn tròn này như phát hiện có người, nó cử động cơ thể, lật người lại.
“…” Bảo vật quốc gia! Cô ấy lôi từ từ đâu đến! Cướp từ vườn bách thú về sao!
Nhìn kỹ lại liền phát hiện trên người cục tròn tròn kia có yêu khí, chắc là thành tinh rồi.
Nhưng thành tinh rồi thì cũng là bảo vật quốc gia.
Nếu như bị người ngoài thấy, trong sân có một con bảo vật quốc gia, bọn họ đều bị bắt nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen…
Trong nhà Kim Đông Nhất có tiếng hát kịch i i a a truyền đến, nhưng sau khi hắn vào, âm thanh đột nhiên ngưng lại.
Kim Đông Nhất bước ra đứng ở cửa, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, không hét, cũng không mắng…
Hoa Giản: “…” Không đúng lắm.
Ánh mắt của hắn liếc về phía người bên cạnh cười híp mắt, người phía sau cười càng rực rỡ hơn.
Cô ấy làm gì vậy?
Minh Thù đi bộ lên cây, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vui vẻ.
“Theo ta vào.”
Hoa Giản: “…”
…
Hoa Giản về đến phòng, đá một cú vào chân giường để trút giận, thật là xui xẻo tám kiếp mới phải làm cái nhiệm vụ này.
Người tiến công chiếm đóng chết rồi sao?
Lão tử mặc kệ!
Lão tử phải về!
Tên thần kinh kia lại mách với Kim Đông Nhất, nói là hắn vô lễ với cô, còn ép cô làm bạn gái hắn.
Rõ ràng là cô tự đồng ý, sao lại là hắn ép chứ?
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458047/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.