Chương trước
Chương sau
Giản Oánh cũng không bị cái bóng kia làm gì, cũng không biết làm cách nào, từ trong tay cái bóng kia thoát ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Minh Thù không đi ra ngoài, chỉ nhìn theo cái bóng kia biến mất ở trong màn đêm.
Minh Thù mơ hồ nhìn thấy có ánh sáng hiện lên trong bóng tối, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Đợi một lúc Minh Thù mới nhảy ra ngoài, từ từ đi theo con đường Giản Oánh đã đi, có chút yêu khí, chắc là vừa rồi cái bóng kia đã lưu lại.
Ngay cả cô không đi cứu Giản Oánh, Giản Oánh cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Ồ, thật tốt khi có hào quang nhân vật chính.
Minh Thù xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài tìm đồ ăn, ai ngờ vừa quay người lại thì thấy Hoa Giản đứng ở cách đó không xa, thần sắc ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.
Minh Thù suy nghĩ một chút, chậm rãi đi tới: "Anh ơi, mời tôi ăn cơm được không?"
"Bây giờ sao?"
Minh Thù cười: "Tôi đói bụng."
Hoa Giản nhìn ra sân, lại hơi liếc nhìn về phía Minh Thù đang đi tới: "Đi thôi."
Lần này Hoa Giản lái xe, dừng ở ngõ nhỏ bên ngoài, Minh Thù ngồi ghế kế bên người lái.
Lúc này các cửa hàng bên ngoài đa số đều đã đóng cửa, Hoa Giản lái xe một hồi lâu mới tìm được một cửa hàng, Minh Thù lập tức chạy vào bên trong. Khi Hoa Giản đỗ xe xong, Minh Thù đã ghi món ăn xong, đang mong mỏi chờ chủ quán mang thức ăn lên.
Nơi này có lẽ là kinh doanh đêm, lúc này cũng có không ít người, xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng hơi có vẻ mập mờ.
Hoa Giản mặt không đổi sắc ngồi đối diện Minh Thù, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm vào Minh Thù một hồi, sau đó yên lặng uống trà, có lẽ đang suy nghĩ việc khác.
Tốc độ dọn thức ăn lên của chủ quán rất nhanh. Mặc dù Hoa Giản mời khách, Minh Thù cứ thế lấy toàn bộ nhưng Hoa Giản cũng không có ý động đũa. Minh Thù liếc qua hắn, nhanh chóng giải quyết hết cả bàn đồ ăn.
Hoa Giản ngồi yên lặng từ đầu đến cuối.
Minh Thù muốn tăng giá trị thù hận nhưng không có cơ hội, hắn không chịu nói! Trẫm cũng không thể ngay cả một cái cớ để gây chuyện cũng không có đã trực tiếp ra tay? Việc này không phù hợp với đạo lý trẫm đã thiết lập.
Hơi bị buồn...
Hắn đi tính tiền rồi trả tiền, chủ quán đưa cho hắn một chiếc bánh ga tô nhỏ.
Chủ quán cười chân thành: "Món quà nhỏ của cửa hàng đêm, đưa cho cô bạn gái nhỏ ăn đi."
Hoa Giản có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn quay đầu liếc nhìn Minh Thù vẫn ngồi tại chỗ, trên người cô có một sự ấm áp nhàn nhạt, dường như chỉ cần nhìn, không khí đều trở nên vui vẻ.
"Cảm ơn."
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
Hoa Giản mang chiếc bánh ga tô nhỏ về bên cạnh Minh Thù: "Đi thôi."
Ánh mắt Minh Thù rơi vào trong tay hắn. Hoa Giản làm như không nhìn thấy, cứ thế đi ra ngoài, Minh Thù hấp ta hấp tấp đuổi theo: "Anh ơi, cái này là cho tôi ăn đúng không?"
Hoa Giản nhàn nhạt trả lời: "Cho bạn gái."
Minh Thù ngạc nhiên, hắn có bạn gái sao?
Hắn! Có! Bạn! Gái!
Hoa Giản mở cửa xe, phát hiện Minh Thù không đi theo. Hắn quay đầu nhìn thì thấy cô vẫn đứng ở cửa hàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ý cười giảm vài phần, chỉ mơ hồ có thể thấy môi hơn cong lên, dưới ánh đèn ở cửa càng nổi bật lên khiến hắn tự dưng thấy lạnh.
Cứ như vậy hai người yên lặng đối diện vài giây.
Cuối cùng Hoa Giản quay lại, đưa bánh ga tô cho cô.
"Không phải cho cô bạn gái nào đó sao?" Giọng nói Minh Thù hơi nhàn nhạt, nhưng nếu không để ý, cũng không thấy sự khác biệt.
Hoa Giản nhẹ đáp một tiếng: "Ừ, cho cô."
Minh Thù: "..."
Tiểu yêu tinh này đang nịnh trẫm?
Minh Thù chậm nửa nhịp cầm lấy, Hoa Giản lại không nói gì nữa, quay người lên xe.
Minh Thù: "..." Người này được thiết lập có độc, có độc có độc.
Hai ngày tiếp theo, Minh Thù bắt đầu nghi ngờ mình có phải là đã nhìn nhầm hay không. Cho dù cô có nói cái gì, dáng vẻ Hoa Giản cũng không rung động chút nào, hoàn toàn không giống như trước chỉ cần nói hai câu đã nổi giận...
Minh Thù cảm thấy buồn, bệnh thần kinh lần này gặp phải đá cứng rồi.Nhưng mà không sai...
"Tiểu yêu tinh." Kim Đông Nhất đứng dưới một tàng cây gọi to.
Minh Thù nhướng mắt, tùy ý liếc liếc: "Có việc gì, muốn cho tôi ăn thịt kho tàu hả?"
"Ăn thịt kho tàu cái gì, hôm qua nguyên một bàn đã bị ngươi ăn hết, ngươi còn dám nói!" Kim Đông Nhất vừa thấy nhắc tới thịt kho tàu thì tức giận. Bây giờ Minh Thù càng nghi ngờ mình tìm sai đối tượng rồi, Kim Đông Nhất chợt nhớ tới việc chính của mình bèn hét lên:
"Đêm qua ngươi đã thấy tên tiểu tử thối kia rồi đúng không?"
"Tiểu tử thối nào cơ?"
"Ở đây có những mấy tên tiểu tử thối!"
"Ồ, không có."
Sắc mặt Kim Đông Nhất trầm xuống, trong sân yên tĩnh trở lại, một lát hắn mới lại lên tiếng: "Ngươi phải đợi ở nhà, không được phép đi đâu."
"Ông mang thịt kho tàu đến cho tôi đúng không?"
"Mang cái đầu nhà ngươi, đợi ở đó cho ta, dám chạy ta chém ngươi!"
Lần nào cũng đe dọa như vậy, cho tôi hỏi ông không thể thay đổi phương pháp đe dọa được sao?
Kim Đông Nhất hét lên với Minh Thù xong, rất nhanh đi ra khỏi sân.
Hoa Giản đã xảy ra chuyện gì sao?
Minh Thù từ trên cây nhảy xuống, đi vào trong phòng. Cô nhớ kỹ Kim Đông Nhất vừa có điện thoại bàn, nhưng cô lại không biết số của Hoa Giản... Minh Thù lặng lẽ ấn nút gọi lại.
Điện thoại rất nhanh đổ chuông, nhưng không ai nghe máy.
Minh Thù gọi lại một lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Lần thứ ba...
Lần thứ tư...
Minh Thù để điện thoại xuống, lấy ra đồ ăn vặt Hoa Giản mua cho cô... Nếu như không có Hoa Giản, ai mua đồ ăn vặt cho trẫm?
Kim Đông Nhất là đồ keo kiệt, chắc chắn sẽ không mua cho trẫm.
Trẫm không phải là vì Hoa Giản, là vì đồ ăn vặt.
Minh Thù từ từ đi ra ngoài, ở bên ngoài cỏ nhỏ lại gào giết yêu quái, nhất định là con mèo ở nhà bên cạnh đã gặm nó.
Minh Thù cũng không biết phải đi đâu tìm Hoa Giản, lúc đi ra cô mới nhớ tới vấn đề này, văn phòng yêu quái... ở đâu nhỉ?
-
Đứng trước nhà cao tầng, Minh Thù vẫn không tin tưởng lắm, cái này không giống với cái cô nghĩ tới.
Cứ tưởng rằng cái sân cũ kỹ như thế kia mới phù hợp làm văn phòng yêu quái. Tại sao có thể là nhà cao tầng hiện đại như thế! Hoàn toàn không phù hợp với thiết lập!
"Chính là chỗ này." Tiểu yêu bên cạnh sợ hãi rụt rè nói:
"Tôi có thể đi được chưa?"
Minh Thù phất tay một cái.
Tiểu yêu lập tức bỏ chạy, một giây cũng không dám nán lại.
Dọa chết yêu bảo bảo.
Lúc Minh Thù chuẩn bị đi vào thì có người từ cao ốc đi ra, dẫn đầu là Lộ Cửu, người Minh Thù đã gặp qua hai lần. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, mang theo mấy người đang đi cực nhanh về một phía, Giản Oánh cũng ở trong đó.
Minh Thù suy nghĩ một chút rồi đuổi theo Lộ Cửu.
Bọn họ một đường đi ra vùng ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở một ngôi làng cực kỳ dễ thấy, trong thôn nhìn không thấy một bóng người, tiêu điều rách nát.
"Mọi người phân công nhau hành động, chị Giản Oánh ở lại đây làm hậu phương." Lộ Cửu phân phó đâu vào đấy.
"Mọi người chú ý an toàn, nhất định phải tìm được lão đại."
Giản Oánh gật đầu nhưng Lộ Cửu vừa đi, cô ta cũng đi theo vào luôn.
Minh Thù đang chuẩn bị đi cùng thì thấy Kim Đông Nhất không biết từ đâu xuất hiện, nhìn xung quanh bên ngoài thôn, sau đó cũng vào bên trong, biến mất sau những khu nhà.
Minh Thù: "..." Định làm đại hợp xướng sao. Tất cả đều kéo tới đây.
Minh Thù ăn hai miếng đồ ăn vặt, lúc này mới đi vào trong thôn. Ở bên trong so với bên ngoài nhìn càng thêm rách nát, nhiều căn nhà đã sập, có những chữ màu đỏ ở khắp nơi.
Trong thôn tỏa ra một mùi vị khó ngửi, cũng không biết là cái gì đã bị thối nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.