Thượng Quan Kỳ sẽ đến tìm cô, Minh Thù đã sớm đoán được. Hoặc nói là cô bày trận lớn như vậy, chính là để Thượng Quan Kỳ tới gặp cô.
Dù sao Thượng Quan Kỳ được người bảo vệ, cô lại không biết bay, muốn đánh hắn có hơi khó.
Cho nên khi Thượng Quan Kỳ dẫn người tới hầu như không gặp trở ngại gì, dễ dàng gặp được Minh Thù.
“Tiểu Ý.”
Sau một thời gian ngắn, hai người gặp nhau lại là tình huống thế này.
Minh Thù bắt chéo chân ăn bánh donut, không biểu hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc và ngoài ý muốn nào đối với việc hắn đến, chỉ nhàn nhạt hất hất vị trí đối diện cô: “Ngồi đi.”
Thượng Quan Kỳ nhìn cô một lúc, ngồi đối diện cô.
“Tiểu Ý, chúng ta cần phải náo động tới mức này sao?” Thượng Quan Kỳ lại là kiểu ánh mắt đau thương đó.
“Lúc anh phái người bắt tôi, sao không nghĩ những lời này?” Mặt mày Minh Thù cười cong cong.
“Anh… chỉ là thích em.” Thượng Quan Kỳ nói chầm chậm:
“Có lẽ cách của anh không đúng, nhưng anh thật lòng đối với em.”
Minh Thù cắn donut nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh thật sự thích tôi sao?”
Thượng Quan Kỳ cười khổ: “Nếu anh không thích em, hà tất phải tốn sức như vậy. Tiểu Ý, em thực sự không cảm nhận được chút gì sao?”
“Chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh nói thích tôi?” Coi trẫm là con nít sao? Nếu đúng là thích, có thể không gặp mặt mấy năm liền sao?
“Tiểu Ý, anh cũng rất hối hận mấy năm đó không ở bên em, nhưng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458031/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.