Ngày hôm sau, chín giờ Diêm Trạm mới dậy. Chuyện hôm qua tựa như nằm mơ, hắn không thấy người trong phòng nhưng cũng không nghĩ nhiều, thu xếp một chút rồi xuống lầu.
Trong phòng khách chỉ có Lục Mao ngồi trên ghế sofa mắng người. Thấy hắn xuống tới, Lục Mao lập tức đứng lên.
“Diêm gia.”
“Ôn Ý đâu?”
Lục Mao nuốt ực một cái: “Đại tiểu thư đi rồi, Diêm gia cũng có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Diêm Trạm: “…”
Lại chạy rồi?
Ăn sạch rồi liền bỏ chạy?
Đợi đã, sao lão tử lại nói “lại”?
Cái này không quan trọng, quan trọng là… kẻ thần kinh kia ngủ với hắn mà lại không muốn chịu trách nhiệm?
Giá trị của hắn như vậy, ngủ một đêm kiểu gì cũng phải trăm vạn chứ! Cô lại dám ngủ xong thì thôi như vậy!
“À đúng rồi, đại tiểu thư bảo tôi giao cái này cho Diêm gia.” Lục Mao loạt soạt lôi ra một phong thư.
Diêm Trạm cầm lấy, từ phong thư đổ ra một tấm séc và một tờ giấy.
… Làm quá kém, miễn cưỡng cho anh năm trăm ngàn.
Diêm Trạm bóp tấm séc, toàn thân đều là ẩn số bạo lực.
Khỉ chứ, cô coi lão tử là ai, Ngưu Lang sao?
Làm quá kém? Là ai đè nặng không cho hắn động đậy!
Đây là vu oan!
Lão tử không phục!
Lão tử sẽ đi triệu tập hết người của phe cô, xem cô còn lấy gì để kiêu ngạo.
Đợi cô khuynh gia bại sản rồi sẽ có lúc cô phải khóc.
Diêm Trạm muốn quăng tấm séc kia nhưng cuối cùng vẫn coi như bảo bối nhét trong người, khí thế hung hăng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458019/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.