Chương trước
Chương sau
Tiên giới xảy ra chuyện gì Ngọc Huy không biết nhưng nhìn bây giờ họ đang ở nhân gian, chứng minh cô đã triệt để cắt đứt với Tiên giới.
Minh Thù cảm thấy mình cũng không làm gì, chỉ là khi đánh không lại thì tự sát một lần, giải quyết đám người kia. Cô lại cố ý đánh Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết một trận, còn treo bọn họ ở nơi dễ thấy nhất của Tiên giới.
Sau đó cô chạy đến Cửu Liên sơn vơ vét một ít đồ ăn.
Vốn định đưa cả đầu bếp đi theo nhưng nghĩ lại đầu bếp theo cô quá vất vả, thôi bỏ đi.
Minh Thù nhóm lửa, Ngọc Huy ngồi bên cạnh cô: “Sư phụ, yêu khí trên người ta rốt cuộc là thứ gì?”
“Không biết.” Minh Thù nướng thỏ. Dưới ánh lửa, đôi mắt cô sáng trong: “Dù sao cũng thế rồi, kệ nó.”
Ngọc Huy: “…”
Kệ nó, ngộ nhỡ ngày nào đó lão tử chết thì làm sao?
Vẫn là bóp chết cho xong.
Yên tâm gì chứ, đều là gạt người.
Sau khi nhìn cô liền nguội luôn!
Ngọc Huy cũng phát hiện cô không thích điều tra sâu, thích binh đến động thủ, nước đến cũng động thủ luôn.
Có câu nói “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, đại khái có thể hình dung như vậy.
Minh Thù nói xong yên lặng một lúc, đột nhiên nỉ non một tiếng: “Người quên là ngươi.”
Cô phủi tay, kéo tay Ngọc Huy, nhẹ giọng hỏi: “Yêu khí xuất hiện từ lúc nào?”
“Sau khi Tạ Sơ Dương… xuất hiện.” Ngọc Huy nhíu mày:
“Ta cũng không chắc lắm nhưng ta không cảm thấy gì. Sau khi Tạ Sơ Dương xuất hiện nói trên người ta có yêu khí, ta mới biết.”
Minh Thù nghiêng đầu hỏi: “Để ta vào được không?”
Ngọc Huy: “…”
Không phải là dùng nguyên thần kiểm tra thân thể hắn sao? Vì sao cô phải nói kiểu mờ ám như vậy!
Ngọc Huy gật đầu.
Minh Thù gọi thú nhỏ tới bảo nó canh chừng bốn phía. Lúc này cô mới nhắm mắt lại, tiến vào thân thể Ngọc Huy.
Minh Thù có thể thấy rõ tình trạng thân thể của hắn. Trong thân thể hắn có chứa một chút yêu khí nhưng rất yếu, giống như tồn tại đã lâu.
Đáy lòng Minh Thù trầm lại, cô không phát hiện ra dù chỉ một chút.
Có lẽ vì quá ít…
Lần trước Ngọc Huy tu luyện xảy ra vấn đề chắc là do chút yêu khí này làm loạn nhưng cô lại không phát hiện.
Minh Thù ổn định tâm tư, cuối cùng tìm được một cụm yêu khí khổng lồ chiếm giữ ở vùng đan điền của Ngọc Huy, thoạt nhìn không có tính tấn công.
Minh Thù thử tới gần nó. Yêu khí như phát hiện ra, giật mình nhưng không tấn công cô, chỉ hơi đề phòng.
Minh Thù suy nghĩ một chút, không tùy tiện tới gần.
Cô chậm rãi mở mắt ra: “Chuyện từ sau khi Tạ Sơ Dương xuất hiện, nói cho ta nghe hết một lần.”
“Có phải hắn giở trò quỷ không?” Ngọc Huy lập tức tức giận.
“Trước kia hắn bảo ta cách xa người một chút. Tại sao lại muốn ta cách xa người một chút, ta không làm đâu. Dụng tâm của hắn không tốt. Sư phụ, người cũng không thể vì hắn là Tạ Sơ Dương mà không báo thù cho ta.”
Minh Thù: “…” Kêu người khác báo thù cho ngươi, ngươi lại rất hùng hồn.
Nghĩ lại, mình là sư phụ hắn mà hình như hắn không hề kiêng kỵ gì.
Nghiệt đồ!
“Mau kể đi, nói nhảm nhiều quá.” Minh Thù đưa thỏ nướng sát mặt, cô đã ngửi thấy mùi thơm. Đói chết rồi.
Ngọc Huy: “…” Vì sao cô không hỏi thử Tạ Sơ Dương uy hiếp hắn từ lúc nào?
Sao có thể không đi theo trình tự chứ!
Đạo diễn, ta muốn đổi phản diện.
Thời điểm Tạ Sơ Dương xuất hiện, Ngọc Huy đã đợi trong núi hoang được một lúc. Hắn đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn đến một mình, Ngọc Huy có chút đề phòng, cách xa hắn một khoảng.
Tạ Sơ Dương cũng không có ý đến gần, chỉ muốn nói hắn về rồi, sau này không cho phép quấn lấy Minh Thù.
Đương nhiên Ngọc Huy không chịu, tránh ra rồi đi về.
Nhưng lúc đó Tạ Sơ Dương đột nhiên nói trên người hắn có yêu khí.
“Thời điểm hắn xuất hiện có chỗ nào kỳ lạ không?”
Ngọc Huy cau mày suy nghĩ một chút: “Gió thổi hơi lớn, ta có chút khó chịu.”
“Núi hoang không có gió.” Minh Thù lẳng lặng nói:
“Nơi đó trước kia là một Tiên cung, sau đó bị hủy nhưng trận pháp bên dưới vẫn còn, không thể có gió xuất hiện.”
Ngọc Huy suy nghĩ một chút, lần trước lúc hắn đến quả thực núi hoang không có gió.
Gió kia bắt đầu từ từ, hắn lại nói chuyện với Tạ Sơ Dương nên không chú ý tới.
Cho nên là Tạ Sơ Dương làm ra?
Tạ Sơ Dương vẫn có chút kỳ lạ. Có lẽ hắn thích Ngân Tranh trước kia, không có nữ chính ở bên cạnh. Long Sa Tuyết cũng vì cô mà không giống với kịch bản cho nên Tạ Sơ Dương không nén được suy nghĩ điên cuồng trong đầu, muốn diệt trừ Ngọc Huy cũng không phải là không thể.
Hoặc là hắn có kế hoạch khổng lồ…
Ví dụ như hủy diệt cô, giam giữ ở đâu đó.
Minh Thù nghĩ đến lần trước kia bị Thái Phong tiên tôn đó vu khống, đúng thật là có thể.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Dù sao cũng đắc tội với cả Tiên giới rồi.
Đến một tên thì đánh một tên.
“Lát nữa ta giúp ngươi lấy yêu khí ra.” Minh Thù cầm chân thỏ bắt đầu gặm.
“Ồ.” Ngọc Huy nhìn Minh Thù: “Sư phụ, ta cũng muốn ăn.”
Minh Thù ôm chân thỏ chuyển sang bên kia, gương mặt đề phòng: “Không, đừng có mơ.”
Thế này vẫn chưa đủ cho mình trẫm ăn.
Nào có phần của ngươi!
Ngọc Huy: “…”
Ngay cả ăn cũng không muốn chia cho lão tử.
Keo kiệt!
Minh Thù ăn thỏ xong, thú nhỏ cũng không biết kéo từ đâu về một ít trái cây ném tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù cũng không khách sáo, cầm lấy bắt đầu gặm.
Thú nhỏ hừ hai tiếng, rúc vào tay áo cô nghỉ ngơi.

Minh Thù sắp xếp đơn giản, để Ngọc Huy ngồi xếp bằng xong, cô ngồi sau hắn. Đột nhiên cô ló ra từ phía sau, sát vào mặt Ngọc Huy nói: “Khó chịu tuyệt đối đừng nói với ta.”
Ngọc Huy: “…”
Khó chịu không nói với ngươi, chẳng lẽ phải chịu đựng? Đây là kịch bản bình thường ư?
Khỉ chứ, sao hắn lại thích loại người này được.
Thích cái rắm!
Lão tử không làm nữa!
Minh Thù sợ lát nữa Ngọc Huy kêu đau thì cô sẽ phân tâm cho nên nói trước với hắn một tiếng. Nhưng giờ cả người Ngọc Huy đều sắp nổ tung, tình trạng này không tốt lắm.
Minh Thù xoay mặt hắn lại, dán đôi môi hồng lên. Sắc mặt tức giận của Ngọc Huy thoáng cái trở nên tốt hơn, chủ động cuốn lấy Minh Thù.
Thú nhỏ ở trong tay áo mài móng vuốt, quả thực không nhịn được nhìn thẳng. Thói đời bạc bẽo, ngày đêm đen tối, tổn hại đạo đức…
Ta muốn ra ngoài cào chết tên kia!
Ngọc Huy không muốn buông Minh Thù ra. Minh Thù chỉ có thể tùy hắn, một lúc lâu Ngọc Huy mới thở hổn hển: “Sư phụ, người có thể thích ta không?”
Minh Thù mỉm cười, tàn lửa mơ hồ nhảy vào ánh mắt cô. Từng cụm lửa rực rỡ không gì sánh bằng.
“Không thể.”
Trong lòng trẫm chỉ có đồ ăn vặt.
“Người thích ta một lần… không được sao?” Lão tử vừa đẹp trai vừa đáng yêu mà cô còn không thích, cô muốn thăng thiên chắc!
Đao đâu!
Đao của lão tử đâu!
Bình tĩnh.
Ngọc Huy hít sâu một hơi: “Ta không cần gì, chỉ cần sư phụ thích ta là được. Ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì sư phụ, sư phụ, người thích ta một lần có được không.”
Âm thanh của hắn cực thấp.
Sự kiêu ngạo ở trước mặt cô dường như đều biến mất dạng không thấy tăm hơi.
Minh Thù cảm thấy kỹ xảo của tiểu yêu tinh này thật sự càng ngày càng tốt.
“Vì sao nhất định muốn ta thích ngươi?” Cô có thích hắn hay không rất quan trọng sao? Hiện giờ không phải cô đối xử với hắn rất tốt sao?
“Bởi vì ta thích sư phụ.”
“Ngươi thích ta thì ta phải thích ngươi? Đây là đạo lý gì?” Sân khấu đã chuẩn bị xong. Nào, tiểu yêu tinh, ngươi cứ việc diễn, trẫm lại muốn xem ngươi có thể diễn cái gì.
Ngọc Huy đưa tay đỡ lấy cổ Minh Thù, nhẹ nhàng hôn vào môi cô: “Nhưng không có được tình yêu của sư phụ, ta sẽ rất khó chịu.” Khổ đến nỗi muốn bóp chết cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.