Chương trước
Chương sau
“Huynh bắt đồ đệ của ta làm gì?” Minh Thù không hàn huyên với Tạ Sơ Dương mà đi thẳng vào chủ đề.
“Trên người hắn có yêu khí, lại còn ra vào trong núi hoang. Ta hỏi hắn một câu nhưng hắn động thủ với ta trước.” Tạ Sơ Dương giải thích rất suôn sẻ, cũng không biết là thật hay giả.
Yêu khí?
Trên người Ngọc Huy có yêu khí hay không, Minh Thù biết rõ nhất.
“Tạ Sơ Dương, thả hắn ra.”
Minh Thù kéo Long Sa Tuyết lên giữa không trung: “Nếu không muốn vợ của huynh ngã chết như vậy.”
Tạ Sơ Dương cuối cùng cũng nhìn Long Sa Tuyết, ánh mắt rất lạnh nhạt không có chút tình cảm nào cứ như đó không phải là thê tử hắn cưới.
“Tiên giới xuất hiện yêu khí không phải là chuyện nhỏ. Ngân Tranh, ngay cả điều này muội còn không rõ sao?”
“Ta đếm ba tiếng. Huynh không thả người, ta sẽ ném.”
“Phu quân...” Long Sa Tuyết lúc này không nhúc nhích được, nàng ta cũng tin rằng Minh Thù thực sự sẽ ném nên nàng ta run lẩy bẩy nhìn Tạ Sơ Dương.
“Ngân Tranh, chúng ta nói chuyện đi.”
“Ba.”
“Ta có rất nhiều điều muốn nói với muội.”
“Hai.”
Tạ Sơ Dương hơi sầu não: “Muội nhất định vì hắn mà gây chuyện với ta đến nước này sao?”
“Một.”
Minh Thù buông tay ra. Long Sa Tuyết cứ thế rơi thẳng xuống dưới trước mặt mọi người.
Tạ Sơ Dương nghẹt thở, cơ thể hắn lao nhanh xuống dưới.
Minh Thù đi qua phía trận pháp màu vàng bên kia. Ngọc Huy khuỵu gối trong trận pháp, ánh sáng màu vàng tán loạn xung quanh hắn. Và trên người hắn rõ ràng có yêu khí.
“Ngọc Huy.”
“Sư phụ...” Ngọc Huy ngẩng đầu nhìn Minh Thù, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Kiên nhẫn một chút.” Minh Thù liếc mắt nhìn phía dưới. Tạ Sơ Dương đã mang theo Long Sa Tuyết bay lên. Minh Thù móc thú nhỏ ra ném thẳng vào trận pháp.
A...!
Con sen kia!
Ngươi thật khốn nạn!
Tiếng thét thảm thiết của thú nhỏ vang lên đặc biệt chói tai.
Thú nhỏ bị ném vào trận pháp màu vàng. Trận pháp rung động một chút, thú nhỏ bị bật trở về. Minh Thù đón được thú nhỏ rồi lần nữa ném tới.
Sen kia, ta không để yên cho ngươi!
Thú nhỏ bị ném vào trận pháp lần nữa, rơi vào bên cạnh Ngọc Huy. Lông toàn thân nó đều dựng thẳng đứng, nhìn qua cực kỳ gắt gỏng nhảy nhót trong trận pháp. Toàn bộ trận pháp hoàn toàn bị phá vỡ.
Cơ thể hắn rơi xuống.
Minh Thù đón được hắn từ phía dưới: “Yêu khí trên người ngươi từ đâu mà có?”
Ngọc Huy ôm cổ Minh Thù: “Ta không biết.”
Có thể là bởi vì trận pháp nên hắn hơi khó chịu nhưng vẫn cố chấp lấy ra một chiếc túi gấm kín đáo từ trong lồng ngực đưa cho Minh Thù: “Sư phụ người xem.”
Ở bên trong là loại trái cây lần trước Minh Thù ăn.
“Ngươi tới vì muốn hái thứ này?”
Ngọc Huy gật đầu: “Sư phụ thích.”
Đáy lòng Minh Thù không nói rõ được đó là cảm giác gì. Biết rõ hắn chỉ đang diễn kịch nhưng đáy lòng lại vẫn không nhịn được mà mềm nhũn ra, cay cay.
Cô đón lấy loại quả đó cho vào trong tay áo rồi ôm thắt lưng hắn bay lên trên một khoảng.
Tạ Sơ Dương không ngờ Minh Thù phá trận của hắn dễ dàng như vậy, hắn bình tĩnh: “Ngân Tranh, muội biết mình đang làm gì không?”
“Ta đương nhiên biết mình đang làm gì.” Minh Thù cười nửa miệng. Phía sau núi đá mịt mờ, nhìn có vài phần cổ quái khác thường.
Tạ Sơ Dương lặp lại lần nữa: “Trên người hắn có yêu khí.”
Minh Thù giãn chân mày ra, chậm rãi cười rộ lên như gió xuân tháng ba mềm mại ôn hòa: “Vậy thì sao.”
Đừng nói yêu khí trên người của hắn có gốc gác kỳ lạ, cho dù có thì sao chứ.
Trái tim Tạ Sơ Dương như bị vật gì đó gây tổn thương đến thở không được, ánh mắt dường như trở nên đầy gai góc. Cô nói “vậy thì sao” nghĩa là muốn bảo vệ đến cùng ư.
Hắn không ngờ Ngọc Huy lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Chuyện lần trước hắn không nên rời đi.
“Sư phụ, ta không biết yêu khí từ đâu đến.” Ngọc Huy giải thích cho mình.
Minh Thù vỗ về lưng hắn dường như đang trấn an hắn.
Nhưng vào lúc này, thiên binh đen kịt từ hai phía nam bắc đi đến, dẫn đầu là Tiên Đế.
Ôi! Nhiều người như vậy là muốn hù dọa trẫm sao, muốn kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Yêu giới và Tiên giới bất hòa nhiều năm. Yêu giới vẫn rục rịch muốn hủy diệt Tiên giới. Bây giờ Tiên giới xuất hiện yêu khí, Tiên giới làm sao không lo lắng được.
“Sơ Dương tiên tôn, chuyện gì xảy ra, sao lại có yêu khí?”
Tiên Đế rõ ràng là vội vã chạy đến nên chưa hiểu lắm chuyện ở đây.
Tạ Sơ Dương giao Long Sa Tuyết còn đang sợ hãi cho người bên ngoài, đi về phía Tiên Đế nói: “Lúc trở lại ta đi ngang qua núi hoang gặp phải Ngọc Huy thì phát hiện trên người hắn có yêu khí. Ta lập trận nhốt hắn nhưng lại bị Ngân Tranh làm hỏng.”
Tiên Đế nhìn ngay về phía Minh Thù.
Mãnh thú, yêu khí...
Những chuyện này sao cứ liên quan đến cô, hoặc có lẽ là đều liên quan đến Ngọc Huy...
Tiên Đế nghĩ hơi nhiều nhưng chuyện này không trách ông ta được, là do quá nhiều điều trùng hợp. Nếu xảy ra nhiều sự trùng hợp thì không còn gọi là trùng hợp nữa.
“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi giao Ngọc Huy ra đây trước để tra rõ chuyện gì xảy ra. Trên người hắn có yêu khí là chứng cớ xác thực. Nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi làm thế là bao che cho hắn, vậy có ích gì?” Tiên Đế nói không hề khách khí. Dù sao chuyện mãnh thú Tiên Đế cũng đã có thành kiến với Minh Thù.
“Sư phụ, người giao ta cho bọn họ đi, ta không thẹn với lương tâm.” Ngọc Huy tỏ vẻ không sao.
Minh Thù nhìn hắn. Ngọc Huy miễn cưỡng cười cười: “Ta không muốn liên lụy sư phụ.”
“Ngươi không muốn liên lụy ta thì trước đây đã không nên trêu chọc ta.”
Minh Thù nói giọng rất nhẹ, cười chúm chím nhìn hắn: “Bây giờ nói lời này không cảm thấy muộn rồi sao Ngọc Huy.”
Ngọc Huy: “...” Cười kinh khủng như vậy làm gì, hắn đây không phải là suy nghĩ vì cô sao?
“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi muốn bỏ mặc Tiên giới không lo sao?”
Tiên Đế dường như mang theo lửa giận: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi là tiên tôn Tiên giới không, chức trách của ngươi là bảo vệ Tiên giới chứ không phải che chở một người đầy người yêu khí.”
“Bảo vệ Tiên giới?”
Minh Thù nắm cổ tay Ngọc Huy cười: “Tại sao ta phải bảo vệ Tiên giới? Cũng bởi vì thực lực ta giỏi cho nên ta phải bảo vệ Tiên giới sao, dựa vào cái gì chứ? Thực lực ta giỏi, đó cũng là tự ta tu luyện mà có. Chẳng lẽ mọi người giúp ta tu luyện?”
Tiên Đế bị Minh Thù làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nói ra lời: “Tiên giới cho ngươi địa vị chí cao vô thượng, nên ứng với điều đó ngươi phải bảo vệ Tiên giới! “
Đây là quy củ mấy vạn năm nay thế mà cô lại nói ra những lời đó.
Thực sự là tức chết người.
“Nói thật giống như không có địa vị này ta sẽ chết vậy.”
Minh Thù cầm lấy tay Ngọc Huy mỉm cười: “Hơn nữa Tiên Đế dường như đã quên, tiên tôn cũng không phải là địa vị mà là thực lực. Ta cũng không đảm nhiệm bất cứ chức quan gì ở Tiên giới.”
Tiên Đế mới là địa vị, tiên tôn là phân loại đẳng cấp, là đại diện cho thực lực.
Tiên Đế: “...”
Sao Ngân Tranh biết ăn nói vậy rồi.
“Ngân Tranh tiên tôn, việc này chưa tra rõ, người hà tất làm ầm ĩ như thế.”
“Chi bằng giao Ngọc Huy ra đây trước, chúng ta nhất định sẽ tra rõ, sẽ không oan uổng Ngọc Huy.”
“Đúng vậy, chuyện bây giờ cũng còn chưa rõ ràng. Ngân Tranh tiên tôn không cần lo lắng như vậy, ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao?”
Chúng tiên sợ Tiên Đế không hạ màn được, nhao nhao mở miệng khuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.