Chương trước
Chương sau
Tiên đồng đưa Long Sa Tuyết vào vừa đi khỏi, sự khó chịu trên mặt nàng ta liền biến mất, lập tức chạy đến cạnh cửa nhìn.
Xác định không có ai, nàng ta ngồi xếp bằng trên giường, thả nguyên thần ra ngoài.
Long Sa Tuyết đi thẳng xuống phàm trần, dừng lại ở một đỉnh núi.
Dáng vẻ Minh Thù vô cùng ung dung, nàng ta cũng không xác định được thứ tập kích mình rốt cuộc có phải là mãnh thú hay không. Lúc đó nàng ta không thấy rõ thứ đó là gì, tốc độ nó quá nhanh khiến nàng ta cảm giác rất áp lực, sợ hãi...
Khí tức mãnh thú và linh thú khó phân biệt, khác biệt duy nhất chính là mãnh thú sẽ mang đến vận rủi. Mãnh thú thực lực càng mạnh, vận rủi lại càng lớn.
Cho nên mặc kệ Cửu Liên sơn cuối cùng có hay không có, giờ đều bắt buộc phải có.
May mắn trước đây nàng ta ham chơi từng gặp qua một con mãnh thú, hơn nữa còn là thời kỳ ấu thơ, giờ cũng chưa bước vào thời kỳ trưởng thành, muốn bắt không khó khăn như vậy.
Long Sa Tuyết không có nhiều thời gian lắm, nàng ta tìm đến các loài chim trên núi hỏi phương hướng, vội vã chạy tới bắt lại con mãnh thú kia.
Nàng nhốt mãnh thú bằng túi càn khôn có thể chứa đựng vật thể sống mà phụ thân cho để mang về Tiên giới, hướng thẳng về phía Cửu Liên sơn.
Nhìn thiên binh vẫn còn lục soát ở Cửu Liên sơn, Long Sa Tuyết cười lạnh một tiếng, tìm nơi thiên binh chưa lục soát đến để thả con mãnh thú kia ra.
Sợ bị người khác phát hiện, Long Sa Tuyết thả mãnh thú xong thì cho nguyên thần trở về thân thể.
Nhưng khi nàng ta vừa mở mắt liền thấy Tạ Sơ Dương đi về phía mình.
Trong lòng Long Sa Tuyết thầm giật mình, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Phu quân, sao chàng lại tới đây?”
Tạ Sơ Dương dường như vừa vào tới, ánh mắt hắn trầm lại nhìn nàng ta: “Vết thương sao rồi?”
“Chỉ hơi mệt, mới vừa điều khí một chút nên đã khá hơn rồi.” Long Sa Tuyết không rời ánh mắt Tạ Sơ Dương, nhìn hắn trả lời.
Càng chột dạ, càng không thể khiếp sợ.
Tạ Sơ Dương yên lặng vài giây, gật đầu: “Vậy nàng tiếp tục nghỉ ngơi.”
Long Sa Tuyết gật đầu, nhắm mắt lại ngay trước mặt Tạ Sơ Dương.
Khóe miệng nàng ta không nhịn được mà nhếch lên. Ngân Tranh, lần này dù ngươi không sao thì cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho Tiên giới, xem ngươi làm sao tranh được Tạ Sơ Dương với ta.
Kiếp trước nàng ta chọn lầm người, kiếp này nàng nhất định phải tóm chặt lấy Tạ Sơ Dương.
-
Chuyện Long Sa Tuyết làm, Minh Thù dường như không hề biết gì, chơi đùa mệt mỏi xong cô còn chủ động hỏi Tiên Đế:
“Sao lục soát lâu như vậy còn chưa xong, phái thêm người đi lục soát đi, đừng khách khí. Nhưng tốt nhất các ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên hoa cỏ ở Cửu Liên sơn ta đấy.”
Nếu không... các ngươi phải táng gia bại sản.
Tiên Đế: “...”
Tâm tư Tiên Đế trầm xuống, mãnh thú...
Sau chừng nửa canh giờ, thiên binh được phái đi ra ngoài lục soát cuối cùng cũng trở về. Long Sa Tuyết đã đi ra, lúc này đứng ở bên cạnh Tạ Sơ Dương, trong lòng vô cùng đắc ý chờ để xem kịch vui.
Minh Thù cho Ngô Đồng thu bài lại. Cô ngồi ngay ngắn, ôm cây nấm chờ tuyên bố kết quả.
Những người còn lại cũng đều nghiêm chỉnh lại.
“Tiên Đế.” Thiên binh tiến lên, cúi thấp đầu bẩm báo:
“Quả thực đã tìm được một con mãnh thú, đã bắt nó lại.”
Đại điện rơi vào im lặng.
Mọi người ở đây trên mặt ít nhiều có chút khiếp sợ, duy chỉ có Minh Thù ôm cây nấm gặm tự do tự tại.
Ngọc Huy len lén liếc cô...
Hắn cho rằng cô khẩu thị tâm phi, biết giúp mình che giấu, không ngờ cô thật không hề có ý định giúp mình che giấu.
Vì vậy trên đường tới, cô căn dặn mình chớ có lên tiếng chính là vì hiện tại sao?
Tại sao có người lại có thể dối trá như vậy.
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
[Tâm tư phản diện người đừng đoán, người đừng đoán, người đừng đoán, đoán tới đoán lui đoán không ra.]
Trong lòng Ngọc Huy gào thét, ngươi câm miệng cho ta, có đạo cụ gì có thể bảo toàn tính mạng không, nhanh lên.
Lúc này, Long Sa Tuyết phá vỡ sự im lặng. Nàng ta lắc lư sắp ngã, ra vẻ không thể tin được: “Ngân Tranh tiên tôn, tại sao người muốn đưa ta vào chỗ chết?”
Minh Thù đem cây nấm bỏ vào miệng, cắn một cái, miệng đầy mùi thơm ngát và vị ngọt, lưỡi cô đầy ắp nước nấm. Cây nấm này càng ăn càng ngon.
Cô chóp chép miệng, nhìn về phía Long Sa Tuyết mỉm cười: “Nếu như trên thế giới này có người nào đó không hy vọng ngươi chết, đó nhất định là ta.”
Trước khi giá trị thù hận đầy, ngươi chết sao được!
Dạ Nguyệt chân quân: “...”
Có phải tiên tôn nói sai người rồi không? Miệng đầy loại lời ngôn tình, lúc bình thường, chắc là nói với Sơ Dương tiên tôn nhỉ?
Tiên Đế trầm giọng: “Đưa mãnh thú đến.”
Thiên binh phất tay một cái, mười mấy thiên binh mang một cái lồng sắt tiến đến. Trong lồng có một con mãnh thú đang nằm hấp hối, thân đầy vết máu, máu trên đó cũng không ngừng chảy tràn ra đầy mặt đất.
Ánh mắt Ngọc Huy khẽ thay đổi, quyết định mua đạo cụ trước đó đã thay bằng việc rụt tay trở về.
E rằng còn có thể cứu giúp.
Tiên Đế chứng kiến mãnh thú trong lồng, sắc mặt càng khó coi: “Phù Hề này, ngươi xác nhận xem, đây chính là con thú Ngọc Huy nuôi?”
Phù Hề nhìn qua Tạ Sơ Dương trước, sau đó mới nhìn về phía lồng. Nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc ánh mắt lướt qua Ngọc Huy không dừng lại giây nào.
“Là... là con mà Ngọc Huy nuôi.”
Mãnh thú trong lồng có dáng dấp kém xa con cóc mà Ngọc Huy nuôi, đột biến gien cũng không đột biến được thành hai loại khác nhau.
Mãnh thú trong lồng giống với ngựa hơn, hơn nữa nhìn qua thật bình thường, không giống con kia của Ngọc Huy, còn có cả ba con mắt.
Thấy không phải là mãnh thú của mình, Ngọc Huy tự tin lại, hừ lạnh một tiếng không nhẹ không nặng vừa đủ khiến cho mọi người ở đó đều nghe thấy.
Tiên Đế giận tím mặt, vỗ vào bàn: “Ngọc Huy, quỳ xuống cho ta!”
“Sư phụ nói rồi, người không gánh nổi.” Ngọc Huy ngẩng đầu, đem toàn bộ giá trị thù hận truyền cho Minh Thù.
Ai bảo cô ức hiếp lão tử.
“Giờ hắn gánh nổi rồi, quỳ đi.” Tổn thương lẫn nhau đúng vậy không? Tới đây! Trẫm sợ ngươi chắc!
Ngọc Huy: “...”
Tức đến mức lão tử nói không thành lời.
“Các ngươi... các ngươi...” Tiên Đế tức giận tới mức vỗ bàn:
“Chứng cứ đặt ngay trước mặt, Ngân Tranh tiên tôn ngươi còn có gì để nói.”
Minh Thù mỉm cười: “Vậy để cho ta ném hắn xuống Hắc Thủy Trì đi?”
Ngọc Huy: “...” Tỉnh táo một chút, không tức giận với kẻ khùng.
“Ngân Tranh!” Tiên Đế mang ánh mắt hung dữ, hắn chính là Tiên Đế của Tiên giới, hắn có tôn nghiêm.
Minh Thù hàm hồ: “Ôi, ta nghe thấy, đừng lớn tiếng như vậy mà.”
Tiên Đế: “...”
“Đây là thú của ngươi sao?” Minh Thù nghiêng đầu hỏi Ngọc Huy.
Ngọc Huy điên lên, vẻ mặt vô cùng kiêu căng: “Ta không có thú như vậy.”
Minh Thù buông tay, cười khanh khách nhìn về phía Tiên Đế: “Đấy, đồ đệ của ta không có thú như vậy, cho nên các ngươi không nên tùy tiện bắt một con làm thật giả đảo điên.”
[Ký chủ, cô có thể thừa nhận đây là của thú của cô mà, giá trị thù hận người qua đường cũng có thể kéo gián tiếp.] Hài Hòa Hiệu lại bắt đầu giật dây Minh Thù.
Minh Thù đổ vỏ: “...”
Đây là Hài Hòa Hiệu nhà ai rơi, nhanh lên nhận về đi.
Trẫm không có Hài Hòa Hiệu như vậy!
Không! Có!
*
[Hài Hòa Hiệu]
Kỳ Ngự: Vì sao lời tâm tình không nói với ta?
Tiểu tiên nữ: Ngươi không có giá trị thù hận.
Kỳ Ngự: Ta có, ta có mà!
Tiểu tiên nữ: Ngươi dám hận cô ấy sao?
Kỳ Ngự:...
Tiểu tiên nữ: Cho nên muốn nghe lời tâm tình, nhanh hận phu nhân nhà ngươi đi ha ha.
Kỳ Ngự:...
Tiểu tiên nữ: Nhân tiện mong có phiếu, đến đọc và tặng phiếu nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.