Chương trước
Chương sau
Cô gái phía trên tự nhiên cười nói: "Có tức hay không?"
Chỉ hỏi ngươi có tức hay không!
Không tức trẫm lại chọc cho tức!
Giá trị thù hận không thể vứt bỏ!
Tạ Sơ Dương: "..."
Tạ Sơ Dương dường như đoán ra cái gì nhưng thái độ Minh Thù vẫn làm cho hắn tức giận, hắn liếc mắt nhìn Phù Hề, thở ra một hơi: "Ngọc Huy ở chỗ nào?"
Minh Thù nheo mắt, có điều nhìn thấy Phù Hề đứng ở phía sau Tạ Sơ Dương, vì sao hắn biết cô cũng không thấy kỳ lạ.
Phù Hề bán đứng Ngọc Huy cũng không kỳ quái. Cô đã thấy rõ thái độ của Bồng Lai tiên đảo, hiển nhiên là cưng chiều Ngọc Huy quá mức.
"Tại sao ta phải nói cho huynh biết?" Minh Thù ngoẹo đầu, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, tinh tế.
Dù gì cũng là mục tiêu giá trị thù hận của trẫm, làm sao có thể tùy tiện nói cho đám tiểu yêu tinh các ngươi biết được chứ.
Tạ Sơ Dương sầm mặt lại: "Muội biết hắn đã làm tổn thương Sa Tuyết."
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Trước khi tới đây hắn còn sợ rằng cô không biết, cô không biết làm những việc như vậy.
Nhưng bây giờ thấy thái độ này của cô, sao cô lại có thể không biết chứ.
Cô chẳng những biết mà cô còn bao che...
Nghĩ tới đây, lệ khí trong lòng Tạ Sơ Dương càng nặng hơn.
"Ta biết thì sao, không biết thì sao?"
"Muội có phải là đã quên quy củ của tiên giới rồi không?"
"Đã quên, huynh nói cho ta nghe thử xem."
"..."
Tạ Sơ Dương cổ quái nhìn cô vài lần, cảm thấy như không biết người trước mắt này.
Hắn quả thực không nhận ra, Ngân Tranh trước mắt và Ngân Tranh trong ấn tượng của hắn kém hơn quá nhiều... nhiều lắm...
Thái độ này so với việc trước kia cô không thèm nhìn tới mình còn khiến người ta phát điên hơn.
"Nếu Sa Tuyết xảy ra chuyện gì, muội biết Long tộc sẽ như thế nào không?"
"Phái binh đánh tiên giới?" Minh Thù nhếch miệng.
"Thì sao nào, ta sợ bọn họ sao?"
Ý là dù là Long tộc cũng không xứng khiêu chiến với bản tôn.
"Muội và hắn chỉ có quen biết vài ngày mà muội lại bao che cho hắn?" Nhiệt độ quanh thân Tạ Sơ Dương thấp hơn, mỗi từ dường như đều phát ra từ trong kẽ răng.
Đại điện ánh sáng ngời ngời, chẳng biết tại sao lại trở nên ảm đạm. Hình bóng Tạ Sơ Dương bao phủ trong một tầng khói mù, nhìn khiến người ta phát sợ.
“Bảy ngày hoặc tám ngày...”  Minh Thù suy nghĩ một lúc, giọng nói vui sướng.
"Ta không nhớ lắm, nhưng chắc cũng không đến mười ngày. "
Tạ Sơ Dương: "..."
Một người chỉ quen biết chưa tới mười ngày, cô cứ như vậy bao che, dựa vào cái gì!
Hô hấp của Tạ Sơ Dương có chút nặng nề, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào mặt Minh Thù, dường như muốn lột bỏ thân thể cô để nhìn rõ linh hồn cô.
Người kia lại chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không ngần ngại và cảnh giác chút nào.
"Lục soát cho ta!"
Người của Tạ Sơ Dương mang tới lĩnh mệnh đi ra ngoài.
"Tạ Sơ Dương, đây là Cửu Liên sơn của ta, không phải Tây Nhạc sơn của huynh, huynh muốn lục soát là có thể lục soát sao?" Minh Thù giơ tay lên, cửa điện lập tức bị đóng lại, chặn mọi người ở trong điện.
"Ngân Tranh, muội định làm loạn tới tận tai Tiên Đế sao? "
"Đến tai Tiên Đế thì sao, huynh có thể giết ta sao?" Minh Thù lấy ra hai quả tiên, vừa ăn vừa nói:
"Huynh muốn ta giao người, ta không giao, vậy thôi." Cho ngươi tức chết.
Tạ Sơ Dương im lặng, hắn đột nhiên phất tay.
"Mọi người đi ra ngoài trước."
Phù Hề hơi do dự: "Tiên tôn..."
Tạ Sơ Dương thấp giọng quát lớn: "Đi ra ngoài."
Phù Hề nhìn Tạ Sơ Dương, lại nhìn về phía cô gái phía trên rồi xoay người rời đi.
Phía dưới đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại âm thanh Minh Thù gặm trái cây. Tạ Sơ Dương đi lên phía cô, từng bước từng bước đi lên bậc thang, đứng ở trước mặt cô.
"Ngân Tranh." Hắn gọi một tiếng thật nhẹ, nhìn qua tấm màn che mặt, trong đáy mắt dường như có vẻ đau đớn.
"Trong lòng muội vẫn còn có ta đúng không?"
Minh Thù lắc đầu: "Không có."
Đáy lòng nguyên chủ vẫn có huynh, đáng tiếc nguyên chủ đã chết rồi...
Chết ở trên tay huynh.
Tạ Sơ Dương tựa vào tay vịn bên cạnh cô, xoay người đối diện với cô.
"Vậy tại sao muội muốn nhằm vào nàng ta, trong lòng muội rõ ràng vẫn có ta, vì sao không thừa nhận. Nhiều năm như vậy muội vẫn cứ trốn tránh ta làm gì?"
Minh Thù ôm trái cây lùi về sau, tiểu yêu tinh này áp sát như thế làm cái gì, trẫm phải bảo vệ đồ ăn vặt.
Bảo vệ tốt đồ ăn vặt, Minh Thù mới nói: "Ta chỉ nhằm vào nàng ta, không liên quan đến huynh, ta chỉ muốn nhằm vào nàng ta."
Tỉnh lại đi tiên tôn, trẫm chỉ muốn tăng giá trị thù hận, không có một chút quan hệ nào với huynh.
"Lúc Tiên đế chỉ hôn, ta phái người hỏi muội, là muội... chúc mừng ta, trong cơn tức giận nên ta đã đồng ý." Tạ Sơ Dương dường như không nghe thấy Minh Thù nói.
"Lúc đó nếu muội không đồng ý, ta cũng sẽ không cưới nàng ấy. Ngân Tranh, muội rốt cuộc muốn thế nào?"
Minh Thù suy nghĩ một chút. Tạ Sơ Dương dường như thực sự phái người đi tìm nguyên chủ, có điều ngay cả lời của đối phương nguyên chủ cũng không nghe, trực tiếp gửi tặng một câu chúc mừng để đuổi người.
Trẫm chỉ muốn yên lặng tăng giá trị thù hận, tại sao khiến trẫm phải có cảm xúc!
Để trẫm làm nhân vật phản diện để người ta kính ngưỡng không được sao!
Cảm xúc cái gì chứ!
Một tiểu yêu tinh đã làm cô quá mệt rồi, còn thêm một tên nữa, tức chết đi được.
[Ký chủ, hay là bây giờ cô cứ làm bộ quay lại với hắn, sau đó cứ làm như vậy, như vậy… Cuối cùng Long Sa Tuyết thấy cô cùng với hắn có một tình yêu thật đẹp, lúc đó sẽ dễ dàng có được giá trị thù hận, ký chủ hãy coi đây là một cái bàn đạp!] Hài Hòa Hiệu càng nói càng hưng phấn.
Minh Thù: "..."
Cái gì mà bàn đạp chứ!
Trẫm là loại người như vậy sao?
Ngươi lại đi giựt giây ký chủ nhà mình làm nữ nhân cặn bã, lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao?
[Vậy nếu không chẳng lẽ ký chủ đi giết Long tộc?] Hài Hòa Hiệu kiên nhẫn.
Minh Thù: "..."
Che giấu!
Hài Hòa Hiệu này thật đáng sợ, lại dám giật dây trẫm, trẫm không chịu được bị người khác giật dây!
Minh Thù mềm nhũn dựa vào tay vịn, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Tạ Sơ Dương khẽ động, cổ họng nhấp nhô hai lần, đưa tay muốn chạm vào Minh Thù.
"Ngân Tranh..."
Tay hắn chưa chạm tới Minh Thù, chỉ thấy nữ tử nghiêng đầu nhìn qua, cổ tay bị cô nắm lấy.
"Cảm ơn tiên tôn, cái gì không nên chạm vào thì đừng chạm vào."
Minh Thù nhấc chân đạp Tạ Sơ Dương, hắn định chặn lại nhưng vẫn từ trên bậc thang ngã xuống, cũng may cuối cùng hẵn vẫn giữ vững được thân thể, không bị ngã chết trên mặt đất.
Minh Thù đứng dậy, duyên dáng bước trên bậc thang.
Tạ Sơ Dương ôm chỗ bị Minh Thù đạp.
"Muội muốn ra tay với ta sao?"
"Huynh cứ hiểu là ta và huynh tiếp xúc thân mật cũng được." Minh Thù bóp cổ tay đi xuống bậc thang, Tạ Sơ Dương còn chưa nói ra miệng, đã bị Minh Thù bất ngờ đánh ra pháp thuật cắt ngang.
Đến đây đi, đánh một trận, sẽ có giá trị thù hận!
Thực lực của Tạ Sơ Dương không thể nghi ngờ, bên này Minh Thù lại gặp phải phiền phức, cô phát hiện lúc mình liên tục sử dụng pháp thuật, thân thể lại cảm thấy không chịu đựng nổi.
Cô nghĩ đến lúc mình tới đây còn đang hộc máu.
Mẹ nó, lại muốn lừa lão tử tự sát!
"Ngân Tranh! "
Xoẹt.
Ầm ầm.
Đồ đạc trong điện bị pháp thuật tác động, chia năm xẻ bảy, chiếc rèm bằng lông vũ phía sau bị phá vỡ, nhẹ nhàng xuống lại một lần nữa bị pháp thuật tung lên.
Hai bóng người xuyên qua lông vũ, tiếng Tạ Sơ Dương nghe đến chói tai.
*
[Hài Hòa Hiệu]
Kỳ Ngự: Vợ đừng sợ, ta tới bảo vệ vợ, dám để ý vợ ta, muốn chết.
Minh Thù: Ngươi ở chỗ nào vậy?
Kỳ Ngự:... Ô ô, tiểu tiên nữ không cho ta lên sân khấu.
Tiểu tiên nữ:... Bây giờ đi tới cũng vô dụng thôi, ngươi còn nhỏ.
Tiểu thiên sứ: Nhỏ đâu mà nhỏ?
Hài Hòa Hiệu: Hài Hòa Hiệu Hài Hòa Hiệu, cả nhà đến xem tiểu yêu tinh đánh lộn đi!
Tiểu tiên nữ:... Nhìn cái gì tiểu yêu tinh đánh lộn, bỏ phiếu trước đã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.