Chương trước
Chương sau
Đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo muốn con trai của mình trở về nhưng lại sợ đắc tội Minh Thù, cuối cùng dưới sự an ủi của Tiên Đế, ông mới bỏ đi ý nghĩ muốn cướp con trai từ tiên cung trở về.
Ý tứ của Tiên Đế rất rõ ràng, tiên tôn có chừng mực sẽ không thực sự làm gì đó với một đứa bé.
Đảo chủ biết con trai của mình mặc dù chả ra gì nhưng cũng là người có chủ kiến. Nó đã muốn sang bên kia thì cho dù ông có đem người về, chẳng bao lâu sau nó cũng sẽ nghĩ cách để quay lại.
Vậy nên đảo chủ từ chỗ muốn cướp con trai về, cuối cùng ông nghĩ cho dù không thể bái Minh Thù làm sư phụ thì ông cũng hi vọng nó có thể học ở Tiên gia học phủ, bây giờ đang là lúc thuận lợi nhất để học hành.
Lúc đến thương lượng, Minh Thù vừa mới ăn điểm tâm xong, tâm tình vô cùng tốt. Đảo chủ nói xong cô liền đồng ý.
Đợi sau khi quyết định xong những việc này, đảo chủ bắt đầu buồn rầu nghĩ xem lúc về nên ăn nói thế nào với phu nhân nhà mình.
"Phù Hề này, sau này nhớ chăm sóc em trai con một chút". Trước khi đảo chủ rời đi còn dặn đi dặn lại Phù Hề.
Phù Hề im lặng liếc cha: "Nó có cái gì để mà chăm sóc chứ, chỉ biết gây sự. Cha, cha vẫn nên đem nó về đi thì tốt hơn, tránh việc nó gây ra chuyện gì không thể xử lý được".
Nàng khó khăn lắm mới có thể vào được cửa của Tạ Sơ Dương, suýt chút nữa thì thất bại vì tên vô liêm sỉ kia. Phù Hề cực kỳ tức giận.
Đảo chủ cực kỳ buồn bã: "Con tưởng rằng ta không muốn sao? Đó là Ngân Tranh tiên tôn - người ngồi ngang hàng với sư phụ con, ngang bằng với đảo của chúng ta, con tưởng rằng đó chỉ là một tiên quân thôi sao?
"Con biết rồi, con biết rồi, cha mau nghĩ cách phải nói thế nào với mẹ đi!" Phù Hề không nhịn được phất tay.
"Phù Hề này, con cũng chú ý một chút. Tiên giới này không giống như Bồng Lai chúng ta, lúc nên nhịn thì phải nhịn."
Đảo chủ liếc xem bốn phía không có ai liền ghé vào tai Phù Hề: "Tìm cơ hội rồi xử lý, đừng có ngu ngốc mà xử lý ngay tại chỗ.
"Con cũng không ngu".
"Em trai con..."
"Con về đây". Phù Hề không nhịn được phất tay.
Vậy cho nên tiểu bá vương Ngọc Huy cứ như vậy mà đến Tiên gia học phủ để đi học, lúc không phải đi học thì quay về quét sân.
Minh Thù nghe Ngô Đồng nói, ngày đầu tiên đi học hắn đã đánh nhau với nửa lớp rồi.
Ngọc Huy cúi thấp đầu trở về, trên người rối bời, tóc nghiêng qua một bên, cũng may Tiên giới sạch sẽ không có thứ gì bẩn thỉu.
Minh Thù ngồi dưới một cây lê ở trong sân. Lúc này đang là lúc hoa lê nở, thỉnh thoảng cánh hoa rơi xuống trên gương mặt trắng sứ của cô, sau đó chầm chậm trượt xuống vai.
Ngọc Huy vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh này, hắn hơi ngừng lại, hô hấp tựa như cũng chậm lại.
"Đánh nhau có thắng không?"
Ngọc Huy hoàn hồn: "Thua rồi".
"Không phải được xưng là thiên tài của Bồng Lai sao?"
Ngọc Huy giận dữ cáo trạng: "Bọn họ cậy đông để ăn hiếp người khác, còn sai khiến nữa! Ta không quen với bộ môn võ thuật của bọn họ cho nên mới thua. Nếu như một đấu một thì bọn họ căn bản không phải là đối thủ của ta".
"Vậy ngươi vẫn thua rồi". Minh Thù vỗ những cánh hoa rơi trên đầu vai mình, đi về phòng.
"Cho dù có nguyên nhân gì đi nữa thì thua vẫn là thua".
Kẻ thù sẽ không nói chuyện nhiều người ít người với ngươi, không chống lại được thiên quân vạn mã của đối phương, vậy cũng chỉ có thể thua.
Ngọc Huy nhìn bóng lưng của cô hừ một tiếng, cầm chổi lên bắt đầu quét sân.
Hoa lê bay loạn đầy đất, còn loạn hơn cả lúc không quét. Việc người thiếu niên đang làm căn bản không phải là quét sân.
Ngón tay không cẩn thận đụng vào vết xước nhọn trên cây chổi, máu tươi chảy xuống bùn đất nơi có những cánh hoa lê.
Người thiếu niên vội vàng ném cây chổi xuống.
Lão tử tại sao lại phải tới quét sân chứ!
Hắn ta nhìn ngón tay đang rỉ máu của mình.
Tức quá!
Tức chết đi được!
-
Hôm sau Minh Thù liền nghe nói Ngọc Huy đánh thắng rồi. Lúc hắn trở lại khí phách rất hiên ngang, vào cửa liền kêu lên: "Đám nhóc con kia còn lâu mới là đối thủ của ta, hôm nay không phải là ta đã đánh bọn chúng đến mức kêu cha gọi mẹ rồi sao?"
"Đám nhóc con?" Minh Thù ngẩng đầu, tò mò hỏi:
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ta..." Ngọc Huy bĩu môi: "Trong lòng ta thì tuổi của ta lớn hơn bọn họ!"
Minh Thù giơ tay lên chống cằm, ánh mắt quét một vòng trên người hắn, mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ngọc Huy cảm thấy có chút không đúng, trong lòng cảnh giác.
Nhưng Minh Thù không nói gì.
Ánh mắt Ngọc Huy liếc xuống tay áo của cô. Ở đó có một thứ gì đó ngũ sắc đang nằm, là cục bánh trôi bảy sắc cầu vồng sao? Cục bánh trôi bảy sắc lông xù?
Hắn càng ngày càng bạo gan, đi vài bước qua, giơ tay bắt lấy.
Mà lúc hắn đụng vào, lòng bàn tay liền cảm thấy tê rát.
Con thú nhỏ toàn thân dựng hết lông lên, mở rộng tứ chi, con mắt như viên đá quý màu đen hung hăng nhìn Ngọc Huy, trong miệng phát ra tiếng gầm nhỏ.
Ngọc Huy nhìn tay của mình: "Đây là thứ gì vậy?"
Minh Thù đưa tay bóp thú nhỏ, rõ ràng vẫn là bộ dạng tức giận, vậy nhưng cô đưa tay bóp thì lại chẳng xảy ra chuyện gì.
"Muốn sờ không?"
Ngọc Huy khoanh tay lui lại, cảm giác vừa nãy quá kỳ lạ, dường như máu trong người đều đông lại...
Thú nhỏ giãy giụa.
Ngươi buông ta ra!
Ta là thứ người khác có thể tùy tiện sờ mó sao?
Minh Thù ném thú nhỏ ra. Thú nhỏ nhảy lên bàn ngậm một miếng điểm tâm, sau đó nhanh chóng lăn xuống bàn, bò lên cây hoa lê rồi biến mất trong hoa lê rực rỡ.
Ngọc Huy tìm một hồi trong đám hoa lê nhưng cũng không thấy cục bánh trôi nhiều màu kia đâu nữa.
"Đó là thứ gì vậy?" Ngọc Huy nói với Minh Thù:
"Người nuôi nó sao? Nhìn thật kỳ quái".
"Không kỳ quái bằng ngươi.
Ngọc Huy: "..."
Hắn kỳ quái gì chứ?
Ngọc Huy cũng rất bực bội. Hắn không may mắn rút được một hình tượng như vậy đã không nói làm gì, tuổi lại còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tấn công, lấy gì để tấn công?
Cần thể diện cũng không có.
"Tiên tôn, ở bên ngoài có rất nhiều người tới đây". Ngô Đồng vội vã đi qua, ánh mắt liếc qua người Ngọc Huy, thấp giọng nói:
"Hôm nay hắn đánh nhau ở học phủ, bây giờ những người đó đem theo người nhà đến muốn nói chuyện".
Ngọc Huy đương nhiên nghe thấy được. Hắn thu lại suy nghĩ của mình, ngẩng đầu, giọng nói cực kỳ phách lối: "Một đám bại tướng dưới tay ta".
Ngọc Huy bây giờ cũng có thể coi như là người trong cung của cô cho nên những người này tìm đến cũng không phải là sai.
Cho dù Minh Thù là tiên tôn, con nhà mình bị đánh, những người làm cha mẹ cũng phải tới cửa nói lý một chút. Tình thương của cha vô biên, tình thương của mẹ vạn tuế.
Minh Thù ôm điểm tâm đứng dậy, kéo vạt áo dài đi về phía cửa cung.
"Người muốn nói thế nào với bọn họ?" Ngọc Huy lộ ra vẻ thấp thỏm đúng như lứa tuổi của hắn:
"Người muốn giao ta cho bọn họ sao?"
Đánh nhau với những đứa trẻ hung hăng cậu còn có thể đánh thắng nhưng đứa trẻ ngoài kia con mang theo cha mẹ, hắn chắc chắn sẽ không đánh lại được.
Dù sao thân thể này...
Còn nhỏ.
Đây đúng thật là một chủ đề bi thương.
Khóe miệng Minh Thù chứa đựng nét cười, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng giống như mây đang bay ở chân trời mềm mại: "Bây giờ biết sợ rồi sao?"
"Ai sợ chứ?" Ngọc Huy thẳng người lên.
"Đánh không thắng thì tìm đến người lớn, những người này sau này cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì, hừ".
"Ngươi có tiền đồ, ngươi có tiền đồ, vậy sao ngươi lại không dám ra?" Đứa trẻ này thật đúng là nên ăn đòn.
"Ta... đó là ta muốn bọn họ thấy dáng vẻ oai hùng của sư phụ!"
"Ai là sư phụ của ngươi?"
"Người đó". Thiếu niên hùng hồn không biết xấu hổ:
"Dù gì thì sớm muộn gì người cũng là sư phụ của ta, ta gọi trước cũng chẳng sao".
Thân phận của hắn ngoại trừ là đồ đệ ra, hắn thật sự không nghĩ ra thân phận gì khác. Dù gì thì cậu... cũng quá nhỏ tuổi.
"A..."
Ngô Đồng run lên, tiên tôn đang tức giận sao?
Nhưng nhìn tiên tôn như vậy lại không giống như đang giận.
Rốt cuộc là giận hay không giận?
Ngô Đồng rất luống cuống, hiện tại nàng đã hoàn toàn không nhìn thấu tiên tôn nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.