Chương trước
Chương sau
"Lúc đó tôi gặp Tô Nhu và gã kia ngay tại khách sạn này."
Tạ Hồi dẫn Minh Thù về khách sạn hắn ở.
"Có điều lúc tôi đuổi theo thì không có ai. Sau tôi mới nhìn kỹ, hai bên đều có thể xuống lầu, bọn họ chắc chắn là thừa dịp lúc tôi không để ý đã đi xuống lầu."
"Gã đi cùng Tô Nhu là ai?"
Tạ Hồi lắc đầu.  
"Không biết, nhìn giống người bình thường. Có điều lúc bọn họ đi qua, ta cảm giác được âm khí rất kỳ quái, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt cũng không phát hiện được gì."
Tạ Hồi nói ra những điều mình nghi ngờ.
"Bọn họ chắc hẳn cần thẻ căn cước để vào ở đúng không?"
"Đúng thế, hiện tại toàn quốc vẫn có yêu cầu cứng nhắc này." Tạ Hồi gật đầu.  
"Để ta đi hỏi xem."
Tạ Hồi nhanh chóng đến chỗ lễ tân hỏi.
"Là người tên là Triệu Đức Sinh, không có tên Tô Nhu, cô ta trông giống như chưa đủ 18 tuổi…”
"Triệu Đức Sinh?"
Lần trước khi Linh Yển bóp cổ Tô Nhu, hỏi người thứ nhất là Cô Dực, người thứ hai chính là Triệu Đức Sinh.
Cái tên này...
Minh Thù cố gắng nghĩ lại một chút. Theo kịch bản, nguyên chủ rơi vào tay một thiên sư.
Nhưng trong kịch bản không nói tới thiên sư kia tên là gì. Nếu quả thật là hắn, trước đây Tô Nhu đối lập với hắn, bây giờ lại đi cùng nhau, thật thú vị.
"Tên này có vẻ quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi." Tạ Hồi cũng thầm nói, hắn lấy điện thoại di động ra.
"Để ta hỏi những người khác xem."
Minh Thù đi ra khỏi khách sạn, Tạ Hồi chỉnh sửa lại tin, mang kiếm gỗ đào theo Minh Thù đi ra, quần đùi dép lê và huyện thành này nhìn có vẻ khá hòa hợp. Ánh mắt của hắn nhìn về Linh Yển đứng ở đằng xa.
"Này, mọi người sao vậy, sau đêm qua có vẻ rất lạ."
"Ta muốn làm người, hắn lại không muốn ta làm người, ngươi nói chúng ta ai đúng ai sai?"
Tạ Hồi khóe miệng giật một cái: "Bây giờ cô đang yên đang lành, làm người làm gì? Mặc dù là quỷ nhưng cũng được trường sinh rồi, có cái gì không tốt, cần gì phải làm người?"
"Vì đồ ăn vặt."
Trẫm không thể vứt bỏ đồ ăn vặt.
"Cô nói thật hay giả?" Sao nghe cứ thấy khôi hài kiểu gì ý!
"Đương nhiên là thật."
Tạ Hồi: "..."
Năm nào cũng có thần kinh, năm nay thì cực nhiều.
Làm quỷ chỉ cần hấp thu âm khí là được rồi, cần gì đồ ăn vặt, vừa tiện vừa nhanh. Thật không biết cô ta nghĩ cái gì nữa.
Người thường sao hiểu được trái tim tinh khiết của kẻ tham ăn không thể phản bội lại đồ ăn vặt.
"Để ta nói cho cô rõ." Tạ Hồi nói tới điểm then chốt.
"Điều kiện để hoàn hồn vô cùng khắc nghiệt. Bây giờ dù thân thể của cô vẫn còn đi nữa, và cô cũng thỏa mãn tất cả các điều kiện thì việc thành công trở lại trong thân thể của cô cũng rất ít, có đến chín phần là sẽ bị tan thành tro bụi.
Tạ Hồi dùng kiếm gỗ đào chỉ lên trời.
Có địa phủ tồn tại, cô cho rằng thần linh không tồn tại sao?
Ở phía trên đó không cho phép những điều tồn tại không đúng lẽ thường.
Minh Thù im lặng.
Linh Yển kiên trì như vậy, hắn có lẽ đã biết bản thân mình khi hoàn hồn phải đối mặt với việc tan thành tro bụi.
Không thể làm người...
Đồ ăn vặt! Không phải trẫm cố ý muốn vứt bỏ ngươi!
Tạm thời không có tin tức gì, Minh Thù cũng không rời khỏi huyện An Phong mà lượn lờ khắp nơi.
Sau một ngày.
Ting ting…
Tạ Hồi lấy điện thoại di động ra xem, vừa nhìn thì sắc mặt thay đổi.
Hắn đưa điện thoại di động cho Minh Thù: "Cô mau nhìn xem này."
Minh Thù thu tầm mắt lại, ôm đồ ăn vặt Thẩm Hàm Nguyệt mới cung cấp cho, thấy trên tay Tạ Hồi là mấy hình ảnh trông giống hồ sơ nhân sự.
Cái tên Triệu Đức Sinh đập vào mắt.
Mà trên hồ sơ một nét gạch màu đỏ thật to càng khiến người ta thấy mà giật mình.
Tạ Hồi giải thích: "Đây là giấy chứng nhận tư cách thiên sư bị thu hồi, ta đã nói sao cái tên Triệu Đức Sinh lại quen tai như vậy, hóa ra ta đã nghe sư phụ nhắc qua... Hình như hắn là vì luyện tà thuật bắt quỷ gì đó bị phát hiện, sau đó bị giới thiên sư đuổi đi."
Minh Thù còn chưa xem xong, cổ đột nhiên mát lạnh, toàn bộ cơ thể đều bị kéo lui về phía sau. Giọng nói ảm đạm từ đỉnh đầu vang lên: "Cô dựa vào gần hắn như vậy làm gì?"
Mẹ nó chứ, sao không thấy cô dựa vào lão tử gần như vậy!
Tên này... hoàn toàn không nghĩ là đàn ông, cô còn dựa vào gần như vậy!
Lão tử nhìn có đẹp không?
"Ta hút dương khí trên người của hắn không được sao? Ngươi có dương khí cho ta hút sao?" Minh Thù cười đẩy tay Linh Yển ra.
Quả nhiên vẫn không thể không mắng hắn.
Tức chết đi được, thế giới này cũng thật quái lạ, trẫm là vì ăn chứ đâu phải vì hắn.
Nghĩ như vậy, Minh Thù cảm thấy thoải mái bắt đầu chọc tức Linh Yển.
"Cô có tin ta giết chết hắn không?" Còn hút dương khí, nghĩ mình là hồ ly tinh chắc?
"Ngươi thích giết thì cứ giết thôi! Ta không cản! Ngươi định giết thế nào? Năm ngựa xé xác hay ngàn vạn nhát dao đâm?"
Giọng nói Linh Yển lạnh như băng, khuôn mặt đẹp trai ảm đạm: "Cô nghĩ rằng ta không dám sao?"
Minh Thù mỉm cười: "Mời."
Linh Yển nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Hồi, ánh mắt âm u đáng sợ phảng phất như ác ma trong địa ngục, toàn thân Tạ Hồi cứng đơ.
Tạ Hồi: "... "
Các người cãi nhau, tại sao muốn kéo cả quần chúng vô tội là tôi vào chứ, chỉ coi tôi là phông màn thôi không được sao?
Quan trọng nhất là, tôi và cô ấy đâu có quan hệ gì!
"An Ca..." Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
Cô ta chính là muốn chọc cho lão tử tức chết để đi tìm tên kia hoàn hồn cho mình đúng không?
Không có cửa đâu.
Cửa sổ cũng không có.
Minh Thù nhìn âm khí trên người của hắn bắt đầu tán loạn, không dám chọc tức đi nữa. Để hắn giận điên lên có thể gặp phiền toái, cô kéo tay hắn bay sang bên cạnh.
Linh Yển quay đầu nhìn Tạ Hồi, Tạ Hồi cầm chặt kiếm gỗ đào của mình lạnh run.
Kiếm gỗ đào có thể chém chết quái vật hai nghìn năm kia sao?
-
Triệu Đức Sinh chính là cặn bã của giới thiên sư. Đương nhiên hắn bại hoại, thiếu đạo đức từ lâu, cùng thế hệ với sư phụ của Tạ Hồi.
Cho nên thiên sư trẻ tuổi không nhận ra.
Nhưng khi Tạ Hồi nói Triệu Đức Sinh đang ở huyện An Phong, các thiên sư thế hệ trước đều tương đối coi trọng, nhao nhao chạy tới.
Xem ra, chuyện thất đức Triệu Đức Sinh đã làm lúc đó chắc chắn không nhỏ.
"Ngươi thực sự nhìn thấy triệu Đức Sinh rồi?"
Tạ Hồi đã trả lời rất nhiều lần, cổ hắn gần như đã gãy: "Đúng là như vậy."
"Ồ, An Ca cũng ở đây."
"Vị này chính là..."
Nhìn thấy Minh Thù, tất nhiên cũng nhìn thấy Linh Yển - người cùng cô một tấc cũng không rời. Linh Yển không ổn định nhìn chằm chằm đám thiên sư này, dường như muốn xé nát họ ra bất cứ lúc nào.
Các thiên sư rùng mình một cái.
Tạ Hồi tằng hắng một cái: "Người này là An Ca... mang tới, mọi người cũng đừng hỏi tới, mọi người tới đây làm gì? "
Tây Sở quốc và chuyện của Linh Yển, Tạ Hồi tạm thời không biết nên nói hay không. Dù sao việc này liên quan tới nhiều thứ, còn có chút kỳ lạ.
Tạ Hồi nói sang chuyện khác, những thiên sư này tuy vẫn đang đánh giá Linh Yển nhưng ngoài miệng cũng nói sang chuyện khác.
"Đi tìm tên cặn bã Triệu Đức Sinh!"
"Năm đó để hắn chạy thoát, nhiều năm như vậy không có tung tích của hắn, bây giờ thật vất vả mới tìm được, nhất định phải bắt lấy hắn."
"Triệu Đức Sinh tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?"
"Quan tâm làm gì, đầu tiên cứ bắt hắn lại đã!"
"Có lý!"
Tạ Hồi: "... "
Đám thiên sư này là do quân địch phái tới quấy rối à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.