Chương trước
Chương sau
[Gần] Nhan Như Mộng: Lên!
Nhan Như Mộng cũng không chờ mấy người này mua đồ xong, chỉ huy người chơi của Trường An Minh trực tiếp xông lên.
[Gần] Ly Ca: Nhan Như Mộng và Đại Lão thực sự là tương ái tương sát.
Minh Thù kết thúc giao dịch khi người của Trường An Minh xông vào đánh, nhanh chóng tránh né khỏi đa số người chơi, duy trì khoảng cách an toàn.
Các loại ánh sáng kỹ năng không ngừng nhấp nháy, người chơi tuôn ra cùng một chỗ, hỗn loạn các kiểu, rốt cuộc là ai đánh ai hiện tại hoàn toàn cũng không phân rõ.
Đến cuối cùng bản đồ của Tử Kim Sơn bị đứng hình.
Nhiều người chơi bị lag (*) đến đen mặt, có thể là mạng chỗ Minh Thù mạnh nên chiếm ưu thế hơn, không bị lag đến rớt mạng, thừa cơ hội này giết được không ít người chơi.
Chờ những người chơi này chết hết, sức tấn công của Minh Thù dần giảm lại.
[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giết nữa, ngày mai quay lại.
Thời gian online hôm nay đã đủ rồi, Minh Thù đi ra khỏi Tử Kim Sơn, những người chơi còn lại đuổi theo cô ra ngoài, không ngờ bọn họ nhiều người như vậy mà cũng không bắt được cô, còn để cô chạy.
Minh Thù dùng đạo cụ ẩn thân, tránh khỏi những người chơi này.
[Đội] Xuyên Bối: Kích thích.
[Đội] Ly Ca: Trâu bò.
[Đội ngũ] Nhiễm Nhiễm: Khiếp sợ.
[Đội] Khô Lâu:...
Hộ Hoa Linh và Cố Tiểu Thỏ không ở đây, có lẽ là đã ngủ rồi.
Minh Thù và mấy người này ngồi xổm ở Tích Thủy Uyên.
[Đội] Khô Lâu: Trò chơi này thực sự rất tuyệt.
[Đội] Xuyên Bối: Đây là trò chơi kích thích nhất ta từng chơi.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Kỳ thật bản thân trò chơi này cũng quá không công bằng, Đại Lão thân là Ma Vương còn là một tư lệnh độc lập, bây giờ còn phải tìm tiểu binh. Nếu như Đại Lão không có nhiều đạo cụ như vậy thì sớm đã bị đám người chơi kia bắt lại rồi.
[Đội] Ly Ca: Tôi nghĩ không đơn giản như vậy, kế hoạch này không thể thiết kế hình thức qua màn đơn giản như vậy. Tôi nghĩ sau khi bị bắt, hẳn là còn có chuyện gì đó.
[Đội] Khô Lâu: Đại Lão, ngươi thấy sao?
[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Hay là ta tự dâng đầu mình cho người khác?
[Đội] Ly Ca: Thôi đi, lỡ đâu kế hoạch này có lỗ hổng gì thì sao?
Minh Thù cũng chỉ thuận miệng nói vậy, căn bản không có ý định tặng đầu cho người khác.
[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Bây giờ ta phải cố gắng giết người, phải là người ở cấp năm mươi đến sáu mươi, các người đi kéo người đến đây.
Chỉ có giết càng nhiều người, đội của cô mới có thể càng khổng lồ, hình thành trận đấu đối đầu với những người chơi còn lại.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Kéo thế nào?
[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn có thể kéo thế nào, lừa đến chứ sao, bây giờ chúng ta lại không thể lôi kéo đội vào bản đồ tàn sát. Hay là các ngươi dùng mỹ nhân kế cũng được.
[Đội] Khô Lâu: Thật không ngờ ngươi là Đại Lão như vậy.
[Đội] Ly Ca: Thật không ngờ ngươi là đại lão như vậy +1.
[Đội] Xuyên Bối: Thật không ngờ ngươi là Đại Lão như vậy + hệ ngân hà.
[Đội] Xuyên Bối: Đi gọi đại thần Hoa Linh lên đây.
[Đội] Ly Ca: Có nạn cùng chịu, cũng phải gọi Cố Tiểu Thỏ lên.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Ta đi gọi người của Đệ Nhất Lâu, hí hí.
Bẫy người phải hãm hại người nhà trước, Khô Lâu quyết định duy trì im lặng.
Người của Đệ Nhất Lâu từ cấp năm mươi trở lên đang online cũng không nhiều lắm, sau khi lừa đến bị giết, mọi người ồn ào một trận, sau khi bị bộ ba người nhân vật của Xuyên Bối tẩy não liền tản ra, đi tìm nhiều người bị hại hơn.
Một đám người chơi bị lừa đến Tích Thủy Uyên liền bị Minh Thù giết chết, mọi người ngơ ngác, nhìn nhiệm vụ chính xuất hiện thêm một cái, thực sự không biết nên nói gì.
Đã nói trò chơi này không đơn giản như vậy.
Người viết ra kế hoạch này có vấn đề!
[Thế giới] Mê Lộc: Ma Vương lừa giết người ở Tích Thủy Uyên, hỡi những Đại Lão đang online, cùng chúng ta xông lên giết!
Khi giết người, sẽ để lộ tin tức.
Trường An Minh vừa nghe tin chạy tới Tích Thủy Uyên đầu tiên, nhưng Tích Thủy Uyên sớm đã không còn ai.
Bọn họ dạo bản đồ nửa ngày không tìm được người, không biết rằng đám người kia đã sớm thoát game đi ngủ.
Chờ ngày hôm sau Minh Thù đăng nhập, liền truyền ra chuyện sau khi bị Ma Vương giết, nhiệm vụ chính sẽ thay đổi.
Minh Thù nhìn nhân số bên phe cô, chưa đến một trăm.
Cô hơi phiền muộn, còn có người chơi trên toàn server đang chờ cô đến giết!
Ăn đồ ăn vặt trước cái đã.
Mấy ngày sau đều là người của Đệ Nhất Lâu lừa gạt người chơi khắp nơi cho Minh Thù giết, bọn họ không giết được, phải là tự tay Minh Thù giết mới được, trong trò chơi gà bay chó sủa các kiểu, cách mấy phút lại đổi mới lời chào hỏi của người chơi đối với Minh Thù.
Liễu Nhan tức không chịu được nhưng bây giờ Minh Thù có người chơi bảo vệ, bọn họ đã mất tiên cơ.
[Đội] Trường An Minh - Tiểu Lộ: Như Mộng tỷ, bây giờ chúng ta phải làm sao, liên minh với những người khác sao?
[Đội] Nhan Như Mộng: Các ngươi thấy Tiêu đại thần không?
Gần đây Liễu Nhan không thấy Tiêu Cảnh Hàn, dù là ở nhà thời gian Tiêu Cảnh Hàn quay về cũng càng ngày càng ngắn.
[Đội] Thiên Lý Truy Phong: Hình như vừa nãy thấy lão đại ở Bách Hoa Cốc.
Trong lòng Liễu Nhan nghi ngờ, bên Bách Hoa Cốc không có Boss nào cũng không có phó bản, hắn qua bên đó làm gì?
[Đội] Nhan Như Mộng: Ta đi tìm Tiêu đại thần, các ngươi nghĩ biện pháp đi.
Liễu Nhan trực tiếp truyền tống đến Bách Hoa Cốc.
Bách Hoa Cốc rất lớn, hoa ở đây nở ra đủ mọi màu sắc là một trong những địa điểm thích hợp nhất để hẹn hò trong game.
Giữa Bách Hoa Cốc có một cây đào rất lớn, hoa đào bay quanh năm trên bản đồ, mưa hoa khắp bầu trời cực kỳ lãng mạn.
Dưới tán cây, Liễu Nhan nhìn thấy Tiêu Cảnh Hàn.
Bên cạnh hắn là một người chơi nữ, hai bóng dáng đứng dưới mưa đào xinh đẹp lại mộng ảo.
Nhưng vào lúc này, bầu trời của Bách Hoa Cốc xuất hiện vô số pháo hoa.
[Gần] Cố Tiểu Thỏ: Đại thần?
Tiêu Cảnh Hàn không trả lời.
Liễu Nhan thấy như vậy hoàn toàn không thể nhìn nổi, đá một cái vào ổ cắm điện, màn hình máy vi tính liền đen lại.
Cô ta tức giận cầm lấy đồ trên bàn đập lung tung.
Gần đây cô ta bận tiêu diệt Lan Chỉ, ít có thì giờ giao lưu với Tiêu Cảnh Hàn cũng không biết bọn họ đến với nhau từ khi nào.
Không phải là Cố Tiểu Thỏ ở cùng một chỗ với Hộ Hoa Linh sao?
Sao đột nhiên lại ở bên cạnh Tiêu Cảnh Hàn?
Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội theo đuổi nam chính, không thể dễ dàng tặng cho người khác như vậy được.
...
Minh Thù cũng không biết chuyện xảy ra bên chỗ Liễu Nhan, chỉ là khi cô ra ngoài ăn cơm gặp Liễu Nhan trong thang máy.
Cô ta có chút không yên lòng, sắc mặt rất ảm đạm.
Minh Thù nhếch mày cười, khi thang máy đóng lại liền nghiêng người lách vào.
Rốt cuộc cũng cho trẫm cơ hội đánh ngươi.
Liễu Nhan hoảng hốt, ánh mắt dừng trên mặt Minh Thù: "Cô... Cô làm gì?"
"Không làm gì cả."
Minh Thù nghiêng đầu cười: "Chuẩn bị đánh cô."
Liễu Nhan nghe mà bối rối, vài giây sau mới hiểu ra nhanh chóng lui ra phía sau thang máy: "Cô bị điên à!"
"Đúng vậy."
Minh Thù gật đầu nghiêm túc, nụ cười dịu dàng: "Nếu như muốn đánh cô là bị bệnh, thì tôi đây đã bệnh đến nguy kịch rồi."
Tiểu bảo bối giá trị thù hận, đến đây đi.
"Ở đây có camera... A..."
"Quên nói cho cô biết, camera đã bị hư rồi."
Minh Thù ngồi xổm bên cạnh Liễu Nhan: "Tức giận nhiều lên nhé, cô sẽ xinh đẹp."
Tức giận nhiều trẫm mới có giá trị thù hận.
Liễu Nhan ôm bụng hung tợn trừng cô, con nhỏ này thần kinh à?
Cô ta sợ tiếp theo sẽ bị đánh cho nên không dám nói, nhìn Minh Thù rời đi.
Chờ Minh thù đi xong, Liễu Nhan lập tức báo cảnh sát.
Nhưng cảnh sát đến xem, trong camera không có gì cả, chỉ thấy một mình Liễu Nhan ở trong thang máy rên la lung tung.
Cảnh sát rùng mình, khỉ thật, gặp quỷ à?
***
(*) Lag: Là một khái niệm được sử dụng trong ngành công nghệ thông tin chỉ sự chậm chễ, không ổn định của thiết bị di động, máy tính hay mạng máy tính. Đi cùng với lag là giật, treo và đơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.