Chương trước
Chương sau
Nguyện vọng của Phong Bắc quay về Thất Tinh Điện, mang binh đánh Ngũ Tuyệt Thần Giáo cướp giáo chủ đã thất bại.
"Tại sao nàng tới tìm ta?"
Phong Bắc nhân cơ hội hỏi Minh Thù: "Không phải là nàng thích ta chứ?"
"Ngươi đã ngủ qua với ta thì làm sao có thể lưu lạc bên ngoài."
Minh Thù cười như không cười nhìn hắn.
Phong Bắc nhịn không được trợn trắng mắt, bị Minh Thù nhìn thấy Phong Bắc nhanh chóng đổi thành nghiêm túc: "Nếu nàng không thích ta, phái người tới bắt ta là được rồi cần gì phải tự mình đến?"
Hắn dựa sát vào Minh Thù, dùng giọng chắc chắn: "Nhất định là nàng thích ta."
"Điện chủ lấy tự tin ở đâu nghĩ ta sẽ thích ngươi?"
"Mặt!"
Phong Bắc rất tự tin với mặt của mình.
"Quả nhiên không biết xấu hổ."
Phong Bắc hừ một tiếng: "Vậy nàng không thích ta?"
Minh Thù mỉm cười: "Ta không thích ngươi, cũng không thích làm ngươi."
Phong Bắc khựng lại, nhưng Phong Bắc lão luyện rất nhanh chóng bình tĩnh "hừ" một tiếng: "Một ngày nào đó nàng sẽ thích ta."
Bệnh thần kinh hở một tí là lái xe, nếu không phải kỹ năng lái xe của lão tử tốt thì đã sớm lật xe rồi.
"Ý ngươi muốn nói ở lâu ngày sinh tình?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Minh Thù tươi cười tỏa nắng, trong đôi mắt như hàm chứa gió xuân, tiếng nói mềm nhẹ theo gió: "Điện chủ thử rồi sẽ biết."
Phong Bắc: "..."
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ.
Minh Thù dẫn Phong Bắc quay về Ngũ Tuyệt Thần Giáo, khi đi ngang qua một thành trì gặp được Nhiếp Sương.
Nàng ta đang chạy thục mạng, người đuổi theo phía sau hình như là tay chân của thanh lâu.
Nhiếp Sương bị người phía sau đuổi tới, đè trên mặt đất, nàng ta giãy giụa như điên nhưng không thoát ra nổi, cuối cùng ngay cả miệng cũng bị chặn lại.
Những người đó áp chế dẫn nàng ta về.
Ánh mắt Minh Thù và Nhiếp Sương vừa khéo chạm nhau.
Nàng nắm lấy tay nam nhân xinh đẹp đứng trong đoàn người cười nhạt đứng xem, trong nháy mắt Nhiếp Sương hiện lên thù hận mà trước đây chưa từng có.
Mình muốn giết nàng ta!
Nhưng hiện tại ngay cả cơ hội giãy giụa nàng ta cũng không có.
Con sâu nhỏ làm nàng ta không có năng lực phản kháng, nàng ta chỉ có thể mặc người khác bắt giữ.
"Ta vẫn không rõ, vì sao nàng lại nhằm vào Nhiếp Sương."
Nàng ta trộm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thế nhưng nàng đã cầm về rồi sao lần này vẫn đặc biệt ra ngoài vì nàng ta?
"Nhắm vào một người cần lý do sao?"
Minh Thù kéo hắn sang bên cạnh mua kẹo đường: "Ta là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo."
Thân là nhân vật phản diện, nhắm vào một người thì không cần lý do.
Nhân vật phản diện, nên làm chuyện nhân vật phản diện cần làm.
Ví dụ như... Ỷ thế hiếp người gì đó.
Phong Bắc vừa lấy tiền, vừa đưa kẹo đường cho nàng cầm: "Nàng đối xử với người khác đâu có ác như vậy."
Đối với người nào nàng cũng cười khanh khách, nhưng nụ cười kia không có quá nhiều ý nghĩa, như là nụ cười tiêu chuẩn đặt ra.
Minh Thù cầm kẹo đường liếm một miếng: "Có thể do nàng ta khá xinh đẹp."
"Bọn họ ở bên kia!"
"Phong Bắc và Mộ Linh, bắt hai người đó lại!"
Minh Thù cắn đứt đầu kẹo đường, nhai răng rắc hai cái, xắn tay áo muốn đi qua đó đánh một trận.
Phong Bắc lại kéo nàng bỏ chạy: "Đánh tiếp nữa sẽ không tới kịp hôn lễ."
Phong Bắc và Minh Thù thực sự không tới kịp hôn lễ.
Cuối cùng, trong hôn lễ chỉ có hộ pháp và nương tử của hắn, Minh Thù còn bị đám giáo chúng của nàng châm chọc.
Hai người cùng bỏ lỡ hôn lễ: "..."
Đánh chết đám giáo chúng này đi.
...
Một năm sau.
Phong Bắc túm đám giáo chúng hỏi giáo chủ nhà họ đã đi đâu, đám giáo chúng đang vội vàng chuẩn bị quà ra mắt cho tiểu hộ pháp, nên vừa há mồm chính là câu không biết.
Phong Bắc tức đến đau dạ dày, Ngũ Tuyệt Thần Giáo vô cùng lớn, lớn đến mức hắn tìm một người tìm hoài không ra.
"Giáo chủ phu quân, ngài lại tìm giáo chủ à?"
Phong Bắc lạnh lùng: "Thấy nàng không?"
"Hình như là xuống núi rồi."
Giáo chúng cười hì hì: "Giáo chủ nói muốn đi truyền giáo tẩy não, chắc chắn là làm chuyện xấu."
Phong Bắc: "..."
Truyền giáo tẩy não? Đám giáo chúng này đã rất kỳ lạ rồi, nàng lại đi truyền giáo tẩy não nữa, dẫn về thêm nhiều giáo chúng kỳ lạ giống vậy nữa hay sao?
Hiển nhiên, Phong Bắc và giáo chúng đều hiểu sai rồi.
Năm nay là đại hội võ lâm mười năm một lần, Minh Thù cho giang hồ hảo hán đi học.
Nội dung học?
Ngũ Tuyệt Bảo Điển đó!
Mọi người cùng nhau học!
Giang hồ hảo hán: "..."
Ai muốn cùng nhau học, huynh đệ tỉ muội đánh chết tà giáo kia cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển!
Minh Thù bị truy đuổi về Ngũ Tuyệt Thần Giáo, Phong Bắc ngồi trên con đường duy nhất lên Ngũ Tuyệt Thần Giáo, nhìn nàng đầy kỳ quái.
"Sao nàng không bị người ta đánh chết?"
Hiện tại toàn bộ giang hồ, không phải, người khắp thiên hạ đều biết giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo dạy người khác học Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Miễn phí?
Nàng nghĩ hay thật, muốn học phải giao học phí. Chính là đồ ăn vặt đó!
Chỉ lấy đồ ăn, không cần vàng bạc của cải.
Minh Thù đi lên bậc thang: "Những người đó quá yếu, ta sẽ cố gắng dạy bọn họ, cố gắng đến ngày nào đó bọn họ có thể đánh chết ta."
Phong Bắc thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh chết nàng.
"Nàng có nhiều thời gian như vậy, sao không bồi dưỡng tình cảm với ta?"
Phong Bắc đứng trên cao nhìn nàng.
Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn: "Hình như tối nào ta cũng bồi dưỡng tình cảm với ngươi không phải sao?"
"Vậy sao nàng còn chưa thích ta?"
Minh Thù nở nụ cười, nàng đi tới đặt tay lên vai Phong Bắc, dựa sát vào hà hơi bên tai: "Bởi vì... Ngươi thiếu nỗ lực."
Thiếu nỗ lực?
Hắn thiếu nỗ lực chỗ nào?
Mỗi ngày hắn đều nghĩ cách làm nàng hài lòng, muốn khoai tây không cho cà chua, muốn cà chua không cho chuối tiêu, nàng còn muốn thế nào!
Chẳng lẽ là buổi tối hắn thiếu nỗ lực?
Ban ngày phải cố gắng, buổi tối cũng phải cố gắng!
Sao nàng không bị đánh chết đi!
"Này!"
Phong Bắc lấy lại tinh thần nhưng Minh Thù đã đi thật xa, hắn nhanh chóng đuổi theo: "Lần này xuống núi sao nàng không gọi ta, nàng bị đánh chết thì ta phải làm sao?"
"Thủ tiết đi."
"Ai muốn thủ tiết cho nàng."
Giọng nói của hai người dần dần biến mất trong đỉnh núi.
Sau này Ngũ Tuyệt Thần Giáo từ một tà giáo, biến thành một học đường dạy học.
Sau này toàn bộ người giang hồ đều đến đây học Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Sau này giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo bị tiểu hộ pháp vỗ một chưởng chết.
Sau này... Điện chủ Thất Tinh Điện suýt chút nữa giết tiểu hộ pháp. Sau khi bị ngăn lại, Phong Bắc rời khỏi Ngũ Tuyệt Thần Giáo, đến nay cũng chưa ai thấy qua Phong Bắc.
Sau này... Có giáo chúng phát hiện một ngôi mộ mới nằm cạnh mộ giáo chủ tiền nhiệm.
Phu quân giáo chủ Mộ Linh của Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
...
"Hài Hòa Hiệu, ngươi có thể đi làm chút đồ lót dạ hay không? Lão đại như ta bị một đứa con nít đập chết là sao?"
Lúc chết, ít nhiều gì cũng phải cho trẫm một chút tôn nghiêm chứ!
Chứng minh tiểu hộ pháp lợi hại thì Thần Giáo mới có hy vọng nối nghiệp.
Trẫm nghe ngươi khoe khoang.
Màn hình mây trắng chậm rãi thổi đến, số liệu từ từ hiện lên.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 150000
***
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.
Mới gần hai vạn giá trị thù hận, nhiệm vụ nhánh còn chưa hoàn thành.
Đời này của nàng, nhiệm vụ nhánh đừng mong hoàn thành.
Có chút buồn.
Muốn ăn đồ ăn vặt an ủi.
[Ký chủ không xem phu quân của cô sao?] Hài Hòa Hiệu đột nhiên nói.
Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay so ra còn kém đùi gà của trẫm.
Minh Thù rất thờ ơ, dù sao... Sau này cũng còn cơ hội gặp lại.
Ừ, đồ ăn vặt vẫn quan trọng hơn.
Đế vương bệnh thần kinh Minh Thù phất tay: "Đồ ăn tiếp theo đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.