Chương trước
Chương sau
Bán Nguyệt sơn trang.
Nhiếp Sương quay về Bán Nguyệt sơn trang đã nhiều ngày.
Mặc dù nàng là tiểu thư sơn trang nhưng vì mẹ qua đời quá sớm, mẹ kế không thích nàng, nên lúc cha Nhiếp Sương không có ở đây, nàng thường bị mẹ kế cùng em gái cùng cha khác mẹ bắt nạt.
Trước đó, Nhiếp Sương chỉ có thể dựa vào việc hù dọa cha quay về, nhưng bây giờ Nhiếp Sương cũng không dễ đối phó như vậy.
"Tiểu thư, phu nhân nói có khách đến, mời tiểu thư đến phòng khách."
Người hầu thân cận cẩn thận bẩm báo với Nhiếp Sương.
"Khách của sơn trang có liên quan gì đến ta?"
Sau khi Nhiếp Sương biết mẹ kế định gả nàng ra ngoài, mấy ngày gần đây vẫn có khách đến là vì nàng ta. Đương nhiên cũng có người là tới dò la Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người ai, trên giang hồ cũng chỉ là suy đoán.
Nhiếp Sương là đương sự trong lời đồn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, đương nhiên được người khác quan tâm.
Dù không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển nhưng cưới được tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang cũng rất có lời.
Mấy người trước đều bị đã nàng đuổi đi, hôm nay còn có người đến.
"Tiểu thư người là tiểu thư ở đây trang chủ không có mặt, cơ thể phu nhân không khỏe, nhị tiểu thư cũng vắng mặt chỉ có người có thể làm chủ."
"Bà ta có thể có bệnh gì."
Nhiếp Sương hừ lạnh: "Ta không đi."
Người hầu đề nghị: "Tiểu thư, thất lễ với khách như thế không tốt cho danh tiếng sơn trang chúng ta, nếu không người nhìn một cái sau đó lập tức đuổi đi?"
Tuy mẹ kế không phải người tốt, nhưng cha lại đối xử với nàng rất tốt.
Nhiếp Sương đứng dậy đến phòng khách.
Nhiếp Sương rất không kiên nhẫn giao thiệp với khách đến, đối phương ỷ vào có quan hệ không tệ với Bán Nguyệt sơn trang, lời trong lời ngoài đều muốn Nhiếp Sương gả cho bọn họ.
Nhiếp Sương vốn định đuổi người đi, nhưng đối phương nói tìm trang chủ có việc phải ở lại hai ngày.
Nàng đành phải sắp xếp người ở lại.
"Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị ai cầm đi."
Buổi chiều, Nhiếp Sương nằm trên giường suy tư.
Có phải nữ nhân Ngũ Tuyệt Thần Giáo kia lấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển đi, cố ý nói không có lấy được?
Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, tự dưng ngủ mất, mơ mơ màng màng cảm giác có người tiến đến.
Nàng muốn mở mắt ra lại phát hiện trước mắt mờ mịt, cơ thể bị người đè lên, hơi thở nam nhân đập vào mặt.
Nhiếp Sương giật mình trong lòng, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh thấy rõ người đè trên người mình:
"Là... Là ngươi!"
Nam nhân cười nham hiểm đè cổ tay Nhiếp Sương: "Nhiếp đại tiểu thư, dáng vẻ cao ngạo ban ngày của nàng, ta thấy rất ngứa ngáy khó nhịn."
"Khốn kiếp, ngươi buông ra. Buông ra, người đâu..."
"Đừng kêu, giữ chút sức lực lát nữa hẵng kêu."
Giọng nói đứt quãng trong phòng truyền tới.
Bên ngoài phòng, Minh Thù đứng phía ngoài gặm đùi gà.
Phong Bắc dựa vào tường, cả người bao phủ trong bóng tối.
"Ham muốn của ngươi thật lớn."
Thực sự không hiểu nàng chạy tới góc tường, nghe loại chuyện này là có ý gì.
Còn nghe nghiêm túc như thế.
Người khác không biết còn tưởng rằng nàng đang nghe âm mưu quan trọng gì.
Minh Thù không chút khách khí nói: "Phong điện chủ không đi tiêu diệt Ngũ Tuyệt Thần Giáo, còn quan tâm ham muốn của ta làm gì? Lẽ nào quan tâm ham muốn của ta là có thể tiêu diệt Ngũ Tuyệt Thần Giáo?"
"Cũng có thể sao?"
Chỉ cần bắt ngươi, đừng nói Ngũ Tuyệt Thần Giáo, Thập Tuyệt Thần Giáo cũng không thành vấn đề.
"Phơi ánh trăng nhiều vào, bớt mơ mộng hão huyền đi."
"..."
Phong Bắc ngẩng đầu nhìn hành lang phía sau, bên kia có tiếng bước chân hình như là chuẩn bị vào phòng này.
Minh Thù ném xương gà xuống, lấy khăn ra lau tay một chút sau đó ẩn mình vào bóng tối. Phong Bắc không có hứng thú cùng nàng làm gì đó, thế nhưng có hứng thú vây xem tên thần kinh này muốn làm gì.
Chỉ thấy bên kia có bóng người đi tới, đi được phân nửa đột nhiên lặng lẽ ngã xuống.
Dáng người nhỏ xinh xuất hiện bên cạnh nàng.
Minh Thù đứng đó nhìn một lúc, sau đó cúi người kéo người nọ vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh.
Phong Bắc: "..."
Đây là thấy hiện trường giết người giấu xác sao?
Sẽ bị diệt khẩu sao?
Lão tử hẳn nên uy hiếp nàng hay là phải cùng nàng thông đồng làm bậy, hay khen nàng làm thật đẹp mắt?
Vứt xong thi thể, Minh Thù ung dung quay lại dựa vào góc tường tiếp tục nghe.
Tình hình bên trong đã từ tiếng "ô ô" của Nhiếp Sương, biến thành tiếng "hừ hừ" kỳ quái mang theo vài phần đè nén, kèm theo tiếng thở dốc không thể kiềm chế của nam nhân.
Phong Bắc nghe có chút không được tự nhiên, Minh Thù tỉnh bơ đi khắp nơi ăn đồ ăn giống như không nghe thấy.
"Ngươi và Nhiếp Sương... Có thù oán?" Phong Bắc tìm đề tài, dời đi sự chú ý của mình.
Hướng người vừa nãy đến nhất định sẽ đi ngang phòng này, nghe âm thanh này có lẽ sẽ vào xem.
Minh Thù cố ý không cho người kia đi qua.
"Nàng ta cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển của ta, ngươi nói có phải thù oán hay không?"
Không có thù, trẫm cũng phải làm nàng ta có thù oán với mình!
Phong Bắc nhớ tới chuyện đó, nhưng phải làm bộ không biết: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển là của ngươi?"
"Chẳng lẽ là của ngươi? Không thấy Ngũ Tuyệt Thần Giáo và Ngũ Tuyệt Bảo Điển đều có hai chữ Ngũ Tuyệt sao? Rõ ràng là bảo vật trấn giáo của Ngũ Tuyệt Thần Giáo ta."
"..."
Ngươi khoác lác, đừng tưởng rằng lão tử ít đọc sách, Ngũ Tuyệt Bảo Điển và Ngũ Tuyệt Thần Giáo không hề liên quan gì.
...
"A!"
Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ Bán Nguyệt sơn trang, Minh Thù bị dọa từ trên cây rơi xuống.
Còn chưa đứng lên, phía trên có người ngã xuống.
Minh Thù không né nên bị đập trúng.
Phong Bắc nằm ngang trên người Minh Thù, đầu suýt chút nữa đập nát tảng đá bên cạnh.
Phong Bắc phiền muộn.
Ai nói ngã từ trên cây xuống nhất định sẽ hôn môi nhỉ?
Khỉ thật, lại gạt lão tử.
Minh Thù âm thầm thu tay đặt dưới đầu hắn, thô lỗ đẩy Phong Bắc: "Phong điện chủ, ngươi nên giảm cân đi."
"Ta không nặng."
Phong Bắc nói thầm một tiếng.
"Quả thực không phải rất nặng, cũng ngang ngửa heo thôi."
"Mộ giáo chủ, ngươi mắng ai!"
"Mắng heo."
Phong Bắc lúc đầu còn chưa phản ứng kịp sau đó mới hiểu ra, một ngụm lửa giận cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Lại mắng lão tử!
Lão tử trêu chọc ngươi sao!
Sáng sớm đã công kích bản thân.
Hơn nửa đêm cùng nàng đến góc tường nghe trộm, sáng sớm mở mắt đã đối xử như vậy với hắn!
Tức giận!
Phong Bắc đang muốn đứng dậy nói chuyện cho ra lẽ, lại phát hiện dưới đầu hắn có máu.
Hắn theo bản năng đưa tay sờ đầu, không có máu chảy.
Máu từ đâu ra?
Phong Bắc ngẩng đầu nhìn người đã đứng lên, ngời đó đứng chắp tay ra sau, nhìn mọi người vội vã chạy đến căn phòng bên kia.
Hẳn không phải là...
Phong Bắc có hơi không xác định, tên bệnh thần kinh này làm sao có thể có lòng tốt giúp hắn che đầu.
Nói không chừng là máu động vật nhỏ nào đó.
Phong Bắc nhìn vệt máu dưới đất, chỉ bị dính một ít, nếu như không phải hắn đứng gần hầu như không nhìn thấy.
Nhưng vết máu rõ ràng còn rất mới, mới chảy không được bao lâu.
Hắn từ dưới đất đứng lên, kéo chặt áo choàng, bước chân xê dịch ra sau nhìn tay Minh Thù đặt sau lưng.
Tay phải của nàng đang cầm mu bàn tay trái, không nhìn thấy có vết thương hay không.
Nhất định là hắn nghĩ nhiều.
Nhất định là hắn nghĩ nhiều.
"Xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm ồn ào như thế?"
Phu nhân bị người vây quanh đi đến căn phòng bên này.
Minh Thù ẩn núp sau bọn họ, có thể thấy tình huống bên kia, nhưng người bên kia lại không nhìn thấy hai người bên này.
"Trời ơi..."
Phu nhân đi tới cửa, đột nhiên lấy khăn tay che mắt, cực kỳ khoa trương: "Xảy ra chuyện gì, còn không mau đưa người này ra ngoài."
"Vâng, phu nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.