Chương trước
Chương sau
Chưa có tên thích khách nào gặp qua chuyện như thế này.
Nhiều người như vậy, thấy thế nào đều là tìm chết đâu giống như là muốn hỗ trợ? Giúp đỡ ai?
Bọn thích khách không biết thực lực Minh Thù, trong nhất thời cũng không dám khinh thường ra tay.
"Tại sao lại là nàng ta?"
Nét mặt sư đệ đồng môn của Nhạc Càn như ăn phải trăm con ruồi: "Âm hồn không tan, gần đây ta nghĩ có người theo chúng ta, không phải là bọn họ chứ?"
"Là địch không phải bạn, mọi người cẩn thận chút."
Nhạc Càn trực tiếp cho rằng Minh Thù là kẻ địch.
Nhiếp Sương níu lấy quần áo Nhạc Càn, cực kỳ sợ hãi nhìn Minh Thù như là bị dọa sợ.
Nhìn kỹ lại, có thể thấy oán giận nổi trong mắt Nhiếp Sương.
"Đừng sợ." Nhạc Càn an ủi một tiếng.
Minh Thù thấy hai nhóm người không nhúc nhích có chút không thú vị, nàng tìm một chỗ ngồi xuống, lấy thịt bò khô ra ăn:
"Tiếp tục, ta không ra tay."
Đám giáo chúng rất quy củ ngồi xổm phía sau nàng, dường như đang xem trận chiến giải trí.
Thích khách: "..."
Đám người Nhạc Càn: "..."
Bệnh thần kinh!
Một đám người như các ngươi ngồi xổm bên kia, bọn họ làm sao có thể đánh? Ngươi tính đánh lén bên nào?
Bọn thích khách đương nhiên không muốn buông tha cơ hội này, cho người canh chừng đám người Minh Thù, lần thứ hai bắt đầu tấn công Nhạc Càn và Nhiếp Sương.
Vũ khí chạm nhau, tiếng vang choang choang truyền thật xa.
"Giáo chủ, khi nào chúng ta sẽ đánh lén?"
Giáo chúng rất không có thể diện hỏi Minh Thù.
"Đánh lén làm gì?"
Minh Thù không hiểu: "Giáo phái lớn như chúng ta cần đánh lén sao?"
"Giáo chủ nói đúng, chúng ta không cần đánh lén. Khi nào chúng ta ra tay"
Giáo chúng ngoan ngoãn đổi giọng.
Giáo chủ nói đều đúng.
Minh Thù hứng thú cười cười: "Xem một chút nữa, thật đẹp mắt."
"Được, giáo chủ."
Thích khách ở bên cạnh nhìn bọn họ: "..."
Các ngươi không nên xem ta như trang trí, ta nghe thấy!
"Choang!"
Kiếm của Nhạc Càn bị một thích khách đẩy ra, vũ khí đâm thẳng về phía Nhạc Càn.
Nhiếp Sương đột nhiên bay qua cản thay Nhạc Càn, lưỡi đao sắc bén đâm vào vai Nhiếp Sương, máu tươi tràn ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ y phục nàng ta.
Nhạc Càn dường như ngỡ ngàng một chút, sau đó tiếp lấy cơ thể mềm mại ngã xuống của Nhiếp Sương:
"Nhiếp cô nương."
"Giáo chủ, ra tay sao?"
Minh Thù còn chưa ăn xong thịt bò khô, không muốn ra tay.
Giáo chúng đợi một lúc, thấy Nhạc Càn bên kia đang che chở Nhiếp Sương bắt đầu rút lui, thích khách đuổi theo không buông.
"Giáo chủ, ra tay đi, đám khốn kiếp bọn họ muốn bỏ chạy."
Minh Thù nuốt xuống ngụm thịt bò khô cuối cùng, chậm rãi đứng dậy, thích khách đang trông chừng bọn họ lập tức cầm vũ khí lên, đề phòng nhìn nàng.
Minh Thù cười thản nhiên với thích khách.
Nữ nhân xinh đẹp trong vòng vây của mọi người, ánh mắt linh động ôn hòa, lúc nhìn người như mang gió xuân tình cảm dạt dào ấm áp.
Trong nháy mắt ngàn hoa nở rộ.
Thích khách nghe giọng nói mềm mại từ trong gió truyền ra: "Bắt hết bọn họ cho ta."
Minh Thù cầm một dây mây quấn hai vòng lên người, Nhạc Càn và Nhiếp Sương bị trói trên cây.
Bên kia bị trói chính là thích khách, lúc này đang kêu "ưm ưm a a".
Bọn giáo chúng cáo mượn oai hùm quát lớn bọn họ, không được kêu quấy rầy đến giáo chủ.
Minh Thù đứng trước mặt Nhiếp Sương, giọng nói thanh thúy: "Nhiếp cô nương, hiện tại ngươi còn không nguyện ý nói ta cho biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu sao?"
"Ta không có!"
Nhiếp Sương vẫn là câu nói kia, có lẽ là vì bị thương sắc mặt hơi tái nhợt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận:
"Tại sao ngươi muốn hãm hại ta, ta chưa từng thấy qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó."
Dây mây mềm chỉ vào chóp mũi Nhiếp Sương, thân thể Nhiếp Sương co rúm lại, chợt nghe nữ nhân đối diện khẽ cười, nói:
"Ta có hãm hại ngươi hay không, trong lòng ngươi không biết sao?"
Nhiếp Sương kinh hoảng trong lòng, nàng ta thực sự biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển trong tay mình.
Nàng ta khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn phủ nhận: "Ta không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển, dù ngươi giết ta cũng không có."
"Vị giáo chủ này, Nhiếp cô nương không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển. Ta không biết tại sao ngươi cứ khăng khăng Nhiếp cô nương đang giữ, ta cũng không biết ngươi có mục đích gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi ở môn phái nào?"
Minh Thù liếc mắt nhìn Nhạc Càn nói chuyện, ngoắc giáo chúng bịt miệng hắn lại.
Nhạc Càn: "..."
Thích khách đối diện: "..."
Cuối cùng cũng theo chân bọn họ, tâm lý cân bằng được một chút.
Minh Thù đột nhiên dựa sát vào Nhiếp Sương, gần đến mức nàng ta có thể cảm giác được hô hấp của Minh Thù.
Trong mắt nữ nhân mang theo ý cười, nhưng ngoại trừ ý cười nhạt cũng không tìm thấy bất cứ tình cảm gì khác.
"Nhiếp cô nương, ta nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi không nói cho ta, thì không bao lâu nữa Bán Nguyệt sơn trang các ngươi cũng sẽ bị người diệt khẩu... Không phải là ta hù dọa ngươi, có vài người cặn bã chỉ có ngươi nghĩ không được, không có chuyện bọn họ làm không được."
"Ngươi đừng nói lung tung... Ta không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển, là ngươi nói trên người ta có bọn họ mới đuổi theo ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nhiếp Sương có hơi suy sụp gào lên với Minh Thù.
"Hù dọa ngươi."
Minh Thù cười chói mắt: "Có tức hay không? Tức giận nhiều sẽ đẹp đó."
Nhiếp Sương: "..."
Bệnh thần kinh!
Minh Thù lăn qua lăn lại nửa ngày Nhiếp Sương cũng không chịu nói, Minh Thù không thể làm gì khác hơn là treo Nhiếp Sương lên cây.
Sau đó cho lột quần áo của nàng ta.
Lần này Nhiếp Sương thật sự bị hù dọa, đến khi nàng ta chỉ còn lại áo trong, Nhiếp Sương kêu khóc hỏng mất:
"Ở Định Vân Sơn, các ngươi dừng tay, dừng tay!"
Nhạc Càn có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Sương, không phải nàng ấy nói chưa từng thấy qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao? Không phải nàng ấy nói cái gì cũng không biết sao?
Nhiếp Sương không dám nhìn Nhạc Càn.
Nàng ta cắn môi, nước mắt rơi rơi, có nghẹn khuất có tức giận có thù hận.
Minh Thù nâng cằm im lặng suy nghĩ, Định Vân Sơn ở nơi nào? Có ngọn núi như thế sao?
Nàng nhìn giáo chúng.
Giáo chúng mờ mịt.
Minh Thù: "..."
Thà tin tưởng heo còn hơn tin tưởng bọn họ.
Nữ chính giả này không phải là lừa gạt trẫm chứ?
Minh Thù cột chắc những người còn lại, sau đó dẫn theo Nhiếp Sương khóc thút thít đi đến nơi gọi là Định Vân Sơn.
Nhiếp Sương bị thương trên đường nhiều lần suýt ngủm, Minh Thù còn phải đảm nhiệm chức trách cứu sống không cho nàng ta ngủm.
Nếu như ngủm thật, giá trị thù hận của trẫm phải làm sao.
Nhiếp Sương chỉ Định Vân Sơn ở phương hướng ngược lại của Bán Nguyệt sơn trang, người giang hồ có lẽ là không ngờ tới Minh Thù sẽ dẫn Nhiếp Sương ở bên cạnh trở về, cũng không có người đuổi theo bọn họ.
Dọc đường, Nhiếp Sương đều quan sát Minh Thù, nàng ta cũng mở miệng hỏi mấy câu, nhưng mỗi lần đều bị Minh Thù chọc tức đến phun máu, cuối cùng ngay cả một tin tức hữu dụng cũng không lộ ra.
Đến Định Vân Sơn đã là mấy ngày sau, có phải Định Vân Sơn hay không thì Minh Thù không biết. Nhưng phía trên có một ngôi chùa, quả thực gọi là Định Vân Tự.
Nhưng đã bỏ hoang nhiều năm.
Nhiếp Sương chỉ vào tượng Phật, yếu ớt nói: "Ta giấu ở phía sau."
Giáo chúng tung tăng chạy đến phía sau tượng Phật tìm kiếm.
"Giáo chủ, không có, nàng ta nói dối!"
Giáo chúng sờ từ dưới lên trên, không sờ thấy bất cứ cái gì.
"Không thể nào!"
Nhiếp Sương la lớn: "Ta để ở đây!"
Nàng ta giãy giụa chạy tới, vươn tay sờ bên trong, bên trong trống rỗng quả thực không có gì.
Làm sao có thể...
Nhiếp Sương ngước mắt nhìn nữ nhân đang đi về phía mình, trong lòng hơi sợ hãi: "Ta không lừa ngươi, ta thực sự để ở chỗ này."
"Nhưng bây giờ nó không có ở đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.