Minh Thù đi không bao lâu thì Nhạc Càn và Nhiếp Sương được cứu xuống.
Lúc này một đám người đang ở một phòng khách điếm.
Nhạc Càn đưa thuốc trị thương đến trước mặt Nhiếp Sương, hắn chần chừ hỏi: "Vị cô nương này, ngươi quen người tự xưng giáo chủ kia sao?"
"Ta không biết."
Nhiếp Sương vẫn có chút tái nhợt, giọng nói rất mềm yếu nghe đến tâm muốn nhũn ra.
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự không ở trong tay ngươi?"
Nhiếp Sương lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói: "Ta chưa từng nghe qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó..."
Nhạc Càn thấy Nhiếp Sương là tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, không giống nói dối nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ: "Vì sao nàng ta nói như vậy?"
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó rất lợi hại phải không."
Nhiếp Sương giả vờ cái gì cũng không biết.
Nhạc Càn không nghi ngờ Nhiếp Sương, hạ giọng giải thích: "Nghe qua bảng xếp hạng sách quý giang hồ chưa? Nó đứng thứ nhất, nhưng đã thất truyền nhiều năm. Nếu như Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện."
Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Thật... Thật ra ta là người Bán Nguyệt sơn trang, không chừng là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang, muốn hãm hại ta hoặc là hãm hại Bán Nguyệt sơn trang?"
"Ngươi là người Bán Nguyệt sơn trang?"
Nhạc Càn hơi kinh ngạc: "Xin hỏi quý danh cô nương là?"
"Một chữ duy nhất Sương."
"Thì ra là tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang, ta thất lễ."
Nhiếp Sương cười gượng: "Ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không ta không biết nàng ta sẽ làm gì."
Nhạc Càn khiêm tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457843/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.