"Giáo chủ, uống thuốc."
Hộ pháp đem chén thuốc đen thùi lùi bốc khói đặt trước mặt Minh Thù.
Mùi vị rất khó ngửi, Minh Thù chẹp chẹp miệng, nhất định là hộ pháp bắt trúng lang băm, đây là cái thuốc quái quỷ gì vậy.
Mấy ngày nay, Minh Thù đã thấy qua thái độ cứng nhắc của hộ pháp không khác gì thầy chủ nhiệm, nàng bưng thuốc một hơi uống cạn, nhanh chóng bỏ hai viên mứt hoa quả vào miệng.
"Giáo chủ dưỡng thương cho tốt."
Hộ pháp cầm bát rời đi.
Minh Thù thực sự cần dưỡng thương, nàng không ngừng bảo giáo chúng cống hiến đồ ăn vặt, lầm bầm ôm đồ ăn vặt nằm trên giường, ăn gần hết mới bắt đầu điều dưỡng.
Minh Thù dưỡng thương hơn nửa tháng, bọn giáo chúng cho ra một kết luận, giáo chủ thật sự là bị đánh đến ngốc rồi.
Giáo chủ trước kia của bọn họ lạnh lùng cỡ nào, như trăng sáng trên cao, cao đến không thể với tới.
Giáo chủ bây giờ...
Mặt cười yếu ớt, nhìn ai cũng giống như đùi gà.
Bọn giáo chúng đều tìm hộ pháp khóc lóc kể lể: "Hộ pháp, giáo chủ ngốc rồi làm sao đây. Còn có thể trị không?"
Hộ pháp mặt nghiêm túc: "Giáo chủ chỉ bị thương, các ngươi đừng ở trước mặt giáo chủ nói bậy."
"Thật sự giáo chủ ngốc luôn sao?"
Hộ pháp tiếp tục nghiêm túc nhấn mạnh: "Giáo chủ chỉ bị thương."
"Đó chính là ngốc, chúng ta vẫn nên tìm cách giúp giáo chủ trị liệu đi, lỡ đâu có thể trị hết thì sao? Ta nhớ trong nhà kho chúng ta còn có một bụi Sâm Tuyết ba trăm năm, bảo nhà bếp hầm cho giáo chủ ăn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457840/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.