Từ nhỏ người nhà đã sắp đặt cho Lâm Vy một vị hôn phu.
Lúc trước đến giờ, cô chưa từng thấy qua người gọi là vị hôn phu ấy. Lâm Vy đối với từ này có chút không rõ, không quá hiểu vì sao cô lại có vị hôn phu, mấy bạn nhỏ khác lại không có.
Lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn phu này là lúc cô năm tuổi.
Đó là sinh nhật ông nội cô, cô bị những người lớn trêu chọc đẩy đến bên cạnh một bé trai so với cô cao hơn, so với cô khỏe mạnh hơn.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vy là nhìn thật kỹ anh bạn này.
So với những anh bạn nhỏ mà Lâm Vy đã gặp, người này đẹp hơn.
"Tử Khanh, đây chính là vị hôn thê của con, mang cô bé đi chơi đi."
"Không được bắt nạt người ta, nếu không sau này sẽ không có vợ."
Những người lớn giao cô cho cậu bé này liền đi, Lâm Vy đứng xa xa tay chân luống cuống, len lén liếc hắn.
Cậu bé không thèm liếc cô một cái sau đó bỏ đi.
Lâm Vy suy nghĩ một chút, đi theo phía sau cậu bé. Cậu bé đi không bao xa, nhưng Lâm Vy tay ngắn chân ngắn đuổi theo có chút vất vả.
"Anh ơi..."
Lâm Vy thở phì phò: "Anh chờ em một chút."
Cậu bé dường như không nghe thấy, đi thẳng đến xích đu trong sân hắn mới dừng lại.
Lâm Vy đuổi theo, rất buồn tủi: "Anh đi nhanh quá, em theo không kịp."
"Ai bảo em theo làm gì."
Bé trai lạnh lùng nhìn cô: "Đừng có đi cùng tôi."
Lâm Vy chỉ chỉ tay: "Nhưng bọn họ bảo anh mang em đi chơi."
"Tôi sẽ không mang em đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457838/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.