Chương trước
Chương sau
Minh Thù run rẩy, siết chặt ngón tay.
"Tôi..."
Giang Vọng ỷ vào ưu thế cúi đầu hôn Minh Thù, chặn lời của cô, mùi rượu nồng đậm kéo đến khiến Minh Thù cảm thấy đê mê.
Giang Vọng hôn nhẹ hai cái, nói thầm một tiếng: "Tôi đánh dấu em, em chỉ có thể là của tôi. Dù em ghét tôi cũng chỉ có thể thuộc về tôi."
"Giang Vọng, sao anh lại vô lại như vậy."
Nụ cười Minh Thù sắp không giữ được.
Nhưng mà Giang Vọng dựa vào vai cô, nặng nề ngủ mất.
Minh Thù nhìn khuôn mặt hắn hồi lâu mới rũ mắt xuống.
Cô chỉ là vì muốn biết vì sao hắn cần phải tán tỉnh cô bằng được.
Không phải vì những thứ khác.
Minh Thù ôm Giang Vọng xuống, đặt lên giường.
Giang Vọng ôm rất chặt, Minh Thù kéo một lúc vẫn không ra, mẹ nó giả vờ ngủ đi!
Cô thử lay tỉnh Giang Vọng nhưng Giang Vọng thực sự giống như đang ngủ, không chút phản ứng.
Minh Thù: "..."
...
Ngày hôm sau thức dậy, Giang Vọng vẫn ôm cô, sắc mặt chuyên chú lại mang theo chút cẩn thận.
Lông mi Minh Thù run run giơ tay lên tát qua một cái, mỉm cười hỏi: "Giang tổng, sáng sớm còn điên cái gì?"
Rượu tối hôm qua còn chưa tỉnh sao?
Trẫm giúp ngươi tỉnh!
Giang Vọng bị gọi có chút mơ màng, ngây ngẩn buông Minh Thù ra, một lúc sau dùng tốc độ cực nhanh xuống giường vào nhà vệ sinh.
Minh Thù nhìn tay mình, không phải do mình mạnh tay quá nên hóa khùng chứ?
Giang Vọng dùng nước lạnh rửa mặt, hình ảnh kiều diễm trong đầu chậm rãi dời lui, ý thức dần dần rõ ràng.
Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt trong gương mang theo bọt nước, kéo kéo khóe miệng, thật đẹp trai.
Không phải.
Lão tử vừa làm cái gì? Thân thể này có phải có bệnh gì không?
Lại không được lão tử đồng ý, tự tiện hôn bệnh thần kinh kia!
"Giang Vọng, anh ở bên trong sinh con à?"
Đàn ông như lão tử sinh con thế nào?
Giang Vọng vỗ vỗ mặt, mở cửa ra ngoài: "Vợ, chuyện sinh con này giao cho em."
"Anh gọi ai là vợ?" Minh Thù cản đường Giang Vọng.
"Em nha."
Giang Vọng nhìn thẳng Minh Thù: "Không phải chúng ta đã ngủ qua sao? Hơn nữa trên mạng ai cũng biết em là vợ tôi."
"Trên mạng nhiều người gọi tôi là bà xã như vậy, tôi phải có bao nhiêu ông xã?"
Minh Thù mỉm cười: "Trong khi tôi chưa thừa nhận anh là bạn trai tôi."
Cái weibo kia chỉ là Giang Vọng đơn phương thừa nhận.
Giang Vọng già mồm cãi láo: "Nhưng em cũng không phủ nhận, không phủ nhận chính là chấp nhận."
"Giang tổng, thói quen lừa mình dối người rất tốt, tiếp tục phát huy."
Minh Thù muốn vào nhà vệ sinh, đột nhiên Giang Vọng ngăn cản: "Tô Mãn, em thật sự ghét tôi sao?"
"Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh." Trẫm mắc tè!
"Em trả lời tôi trước."
"Đúng, tôi ghét anh."
Đi vệ sinh cũng không cho trẫm đi.
Minh Thù xoay người ra khỏi phòng, đi qua phòng bên cạnh.
Giang Vọng đứng tại chỗ không biết đang nghĩ gì, Minh Thù đi vệ sinh xong quay lại, hắn vẫn còn đứng đó.
Minh Thù thu dọn đồ đạc, cô liếc mắt nhìn Giang Vọng, thu dọn xong lại liếc mắt nhìn Giang Vọng.
Cô rời phòng, Giang Vọng cũng không đi ra. Minh Thù liền quay trở lại, đến trước mặt Giang Vọng ngửa đầu hôn một cái lên khóe môi hắn.
Con ngươi Giang Vọng hơi co rút.
"Em... Em hôn tôi làm gì?" Giang Vọng hơi e thẹn nhìn cô.
"Nhìn một chút xem có phải ghét anh hay không." Minh Thù chăm chú.
"Em ghét tôi không?"
"Bữa sáng không ngon."
"Cái gì?"
"..."
Ý cô chính là so với đồ ăn vặt thì nụ hôn vừa rồi kém xa, nhưng cũng không phải đáng ghét như vậy.
Trẫm sẽ giải thích cho ngươi sao?
Tự mình giác ngộ ra đi.
...
"Em họ, tối hôm qua thế nào?"
Lâm Vy tung ta tung tăng kéo Minh Thù đến một góc, tách khỏi tầm nhìn của Lam Tử Khanh và Giang Vọng.
"Cũng bình thường."
Minh Thù liếc bàn cơm: "Chị cùng anh họ tiến triển đến bước nào?"
Lâm Vy liền suy sụp, khổ sở hỏi: "Em họ, anh Tử Khanh sẽ không thật sự là người đồng tính chứ?"
Minh Thù nhìn hai người đàn ông trước bàn ăn.
"Cũng chưa chắc..."
Thật đúng là...
"Chẳng lẽ chị thật sự phải đi Thái Lan?"
Lâm Vy càng khổ sở: "Chị thấy phụ nữ tốt vô cùng, ngực to mông cong..."
Đáng tiếc anh Tử Khanh không thích.
Lâm Vy rất khó chịu, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, mang túi xách thất hồn lạc phách ra ngoài.
"Em nói cái gì với cô ấy?"
Lam Tử Khanh hoàn toàn không xem Minh Thù là em họ ruột thịt, giọng nói cực kỳ ác liệt.
"Anh đoán xem."
Nhìn thái độ của Tử Khanh, trẫm sẽ không nói cho ngươi biết.
Lam Tử Khanh tức giận trừng cô, chanh chua nói: "Ăn xong cút nhanh lên."
Lam Tử Khanh đuổi theo Lâm Vy, trên bàn cơm cũng chỉ còn lại Minh Thù và Giang Vọng.
Giang Vọng không yên lòng ăn cháo, di động kêu nhiều lần cũng không nghe.
"Lát nữa em đi đâu?"
"Anh quản tôi à?"
Trên mặt Giang Vọng khẽ biến sắc, chịu đựng tức giận nói nhẹ nhàng: "Tôi đưa em đi."
Nhịn một lúc sóng yên biển lặng, chờ lão tử xoay người, cô sẽ chờ khóc đi! Ha ha!
Minh Thù mím môi nở nụ cười, không phản bác.
Giang Vọng kỳ quái nhìn cô phân vân, có chút không đúng vì cô đột nhiên không dỗi mình.
Không dỗi mình không phải là vô cùng tốt sao?
Hắn cũng không phải có bệnh cuồng ngược đãi.
Vô cùng tốt, vô cùng tốt.
Minh Thù ăn bữa sáng xong, trợ lý Giang Vọng đã lái xe đến. Hắn thuận tiện đổi một bộ quần áo, chỉnh sửa thành dáng vẻ tinh anh.
"Đi đâu?"
Lên xe Giang Vọng lại hỏi một lần.
Minh Thù lướt di động, một lúc sau mới báo địa chỉ là một quán cafe.
Giang Vọng định vị xong, chuyên tâm lái xe.
Minh Thù vùi mình trên ghế phụ, ăn đồ ăn vặt tiện tay lấy trong nhà Lam Tử Khanh.
"Tô Mãn."
"Ừ?"
Minh Thù nghiêng đầu.
Ánh mắt Giang Vọng vẫn nhìn về phía trước, hắn hỏi: "Quan hệ bây giờ của chúng ta là gì?"
"Tình một đêm?"
Giang Vọng giẫm mạnh phanh, khiến cho phía sau bóp kèn la um sùm một trận.
Cái gì mà tình một đêm, bọn họ căn bản không có làm qua chuyện gì xấu xa có được gọi như vậy không?
Hắn bình ổn tâm lý, lần thứ hai nổ máy.
Xe ổn định đi phía trước, lúc này Giang Vọng mới nói: "Không phải là em có hiểu lầm gì về tình một đêm chứ?"
"Ngủ một đêm, không phải là tình một đêm thì là gì? Bằng không cho anh ít phí hao tổn nhé?"
Minh Thù dốc lòng muốn chọc giận tên yêu tinh Giang Vọng này.
"A."
Xem lão tử là tiểu bạch kiểm (*) à?
Không có cửa đâu!
Xe dừng lại ở quán cà phê, Giang Vọng đỗ xe bên lề không mở cửa, hắn lấy thẻ ra nhét vào tay Minh Thù:
"Ở đây có ba trăm vạn, mua được bao nhiêu đêm?"
Minh Thù mỉm cười: "Tôi rất đắt tiền."
Hai diễn viên cùng bật chế độ online.
Diễn viên Giang Vọng mặt lạnh hừ một tiếng: "Đắt cỡ nào tôi cũng trả được."
Diễn viên Minh Thù trả thẻ lại cho Giang Vọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười như tắm mình trong gió xuân:
"Thế nhưng tôi không thiếu tiền, tại sao phải bán mình."
Giang sơn trẫm cẩm tú ngàn dặm, sao lại vì chút tiền lẻ mà bán mình, nông cạn!
Xinđem đồ ăn vặt đến!
Giang Vọng: "..."
Hình như Tô gia thực sự rất có tiền, đó là một vấn đề nan giải.
Hắn sẽ làm Tô gia phá sản, sau đó như trong kịch bản hỗ trợ trả hết nợ nần rồi ký một khế ước, cô nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt sau đó lấy thân báo đáp.
Ha ha...
[Cửu thiếu, tỉnh tỉnh.] 
Đừng mơ mộng hão huyền, người này là nhân vật phản diện boss cực lớn không phải nữ chính, ngươi có phải có hiểu lầm gì về phản diện hay không.
Hơi thở quen thuộc đột nhiên bay qua, Giang Vọng liền hoàn hồn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nói lắp bắp:
"Em... Em làm gì vậy?"
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, vươn tay đè nút mở cửa, cửa xe cạch một tiếng, Minh Thù buồn cười nhếch mày:
"Anh nghĩ tôi sẽ làm gì anh?"
Có trời mới biết cô muốn làm gì.
Bệnh thần kinh cũng chỉ như thế.
***
(*) Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai làm trai bao để phụ nữ bao nuôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.