Chương trước
Chương sau
"Tiểu Mãn, em đến đâu rồi?"
Điện thoại của Kiều Vũ không ngừng vang lên.
Minh Thù bất đắc dĩ, nhìn hàng xe dài phía ngoài: "Trên cầu, kẹt đường."
"Em nhanh lên một chút, sắp tới không kịp mất."
Kiều Vũ ở bên kia rít gào, cuối cùng còn căn dặn: "Chú ý an toàn!"
Hôm nay là Kiều Vũ thi vòng loại cuộc thi nhà thiết kế mới, cô phải đi làm người mẫu cho Kiều Vũ.
Thế nhưng vận khí không tốt, bị tắc đường.
Minh Thù ăn xong một hộp bánh quy, uống xong một hộp sữa, nghe xong hai cuộc điện thoại của Kiều Vũ, xe trước mặt cũng chưa dịch chuyển.
Cô nhìn xe điện lục đục đi qua ngoài cửa sổ, xe bốn bánh không sánh bằng hai bánh nhà người ta.
"Này anh."
Đột nhiên Minh Thù hạ kính xe xuống, một chiếc xe điện bên cạnh nhanh chóng dừng lại.
Thiếu niên nhà báo nhìn Minh Thù cười vui vẻ: "Tô tiểu thư, cô đi đâu vậy?"
"Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?"
"Có thể có thể."
Thiếu niên nhà báo nhanh chóng gật đầu.
Minh Thù gọi điện thoại cho người ở gần đó lái xe cô đi, cô thì ngồi trên xe điện của thiếu niên nhà báo qua cầu thành công.
"Tai nạn giao thông này, hai bên cũng không ai nhường ai, không biết chặn đến khi nào."
Thiếu niên nhà báo than thở: "Tuyệt không lo lắng cảm nhận của người khác. Được rồi, Tô tiểu thư, cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô qua trước."
"Thủy Tinh Quán."
"Thật may quá tôi cũng đến đó."
Thiếu niên nhà báo vui mừng: "Tô tiểu thư đi xem thi đấu sao?"
"Không phải, tôi đi làm người mẫu." Minh Thù thuận miệng đáp.
Lúc này thiếu niên nhà báo mới nhớ vị Tô tiểu thư này là một người đẹp, làm người mẫu cho một phòng làm việc... Hình như trong danh sách của hắn, có tên nhà thiết kế của văn phòng kia cũng dự thi.
Hắn có cái vận khí gì, tùy tiện đi trên đường cũng có thể nhặt được người mẫu thi đấu giải.
"Tôi đây có thể hẹn trước phỏng vấn Tô tiểu thư được không?"
"Mua đồ ăn vặt liền cho cậu phỏng vấn."
"Phụt..."
Hiện tại không biết bao nhiêu ký giả muốn phỏng vấn cô, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi căn bản không nghĩ cô sẽ đáp ứng.
Không ngờ dễ nói chuyện như vậy, có đồ ăn vặt là được rồi.
"Bây giờ cậu thế nào?"
Thiếu niên nhà báo nhanh chóng trả lời: "Nhờ phúc Tô tiểu thư, đã từ thực tập chuyển sang chính thức, hơn nữa công ty cho phép tôi một mình làm thời sự. Nhưng tôi định từ chức."
"Không phải đang tốt sao, từ chức làm gì?"
Thiếu niên nhà báo cười khổ: "Tôi phát hiện đây không phải công việc tôi vẫn luôn theo đuổi."
Lắm quy tắc ngầm, mờ ám, tránh này tránh nọ...
Ban đầu khi tiến vào cái nghề này, niềm tin sụp đổ, hắn sợ tiếp tục như thế cũng sẽ trở thành người như thế.
"Từng ngành nghề đều có mặt tối của nó, kỳ thực làm cái gì cũng giống nhau."
Minh Thù mỉm cười, giống như đang châm chọc cũng tựa như chỉ là thuận miệng nói ra.
Thiếu niên nhà báo im lặng một lúc lâu cho đến khi tới Thủy Tinh Quán, hắn mới nói:
"Thế nhưng tôi không thể để bản thân bị bóng tối bao phủ, Tô tiểu thư, cô cũng như thế đúng không?"
Minh Thù xuống xe chỉnh sửa trang phục, nhướng mày cười khẽ: "Tôi vẫn luôn ở trong bóng tối."
Thiếu niên nhà báo ngạc nhiên nhìn cô gái đối diện.
Cô như thiên sứ mang theo hào quang dưới ánh mặt trời, nụ cười khe khẽ khi nói chuyện chung quanh tràn ngập sự ôn hoà, cả người tản ra hơi thở thân thiện lại vô hại...
Làm sao sẽ là người trong bóng tối?
"Nhưng mà kiên trì với lý tưởng của bản thân, chung quy là tốt."
Minh Thù vươn tay, khóe miệng cười nhạt: "Mong cậu có thể giữ vững tâm hồn này, chúc nhiều may mắn."
Thiếu niên nhà báo bắt tay: "Cám ơn."
Thiếu niên nhà báo nhìn Minh Thù đi về phía Thủy Tinh Quán, thời điểm cô tiến vào Thủy Tinh Quán, ánh mặt trời bao phủ trên người cô biến mất, sự u tối vây hãm cô, trong nháy mắt hắn hiểu ra cô nói thân ở trong bóng tối là có ý gì.
Nhưng đợi hắn ngẫm lại, vừa tựa như không hiểu.
"Mới vừa rồi Tô tiểu thư cùng ai cười cười nói nói vui vẻ như vậy?"
Minh Thù một bước bước vào Thủy Tinh Quán, liền thấy Giang Vọng mang theo vài người đứng trong phòng khách, dường như chờ cô vào.
Người xung quanh bị đám người của Giang Vọng làm cho hoảng sợ, không ngừng nhìn về bên này cũng không dám tiến lên.
Giang Vọng mặc một thân quần áo bình thường, đương nhiên không phải trang phục sang trọng, cũng không biết tới nơi này làm gì.
Lúc này, đôi mắt hắn trầm tối nhìn chằm chằm Minh Thù, dường như muốn thấy đáp án trên người cô.
Minh Thù đi vào Thủy Tinh Quán, cười khiêu khích: "Nói chuyện với ai cần báo cáo với Giang tiên sinh sao?"
"Tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi."
Ánh mắt Minh Thù đá qua người phía sau hắn: "Hôm nay, Giang tiên sinh không mang Bệ Hạ ra ngoài, không tính toán làm..."
Minh Thù còn chưa nói xong đã bị Giang Vọng kéo đến một góc vắng vẻ: "Tô tiểu thư, chuyện này mong cô có thể giúp tôi giữ bí mật."
Một trong những thủ thuật đặc biệt: Phải cho đối tượng đặc biệt có chung bí mật với mình.
"Tôi dựa vào cái gì phải giữ bí mật giúp anh?"
"Tô tiểu thư muốn như thế nào mới có thể giúp tôi giữ bí mật?"
Minh Thù lắc đầu: "Làm không được. Hiện tại tôi đã nghĩ nên đăng weibo nói cho nhân dân cả nước, tổng tài trứ danh là một miêu nô, nói không chừng anh sẽ hút càng nhiều người hâm mộ hơn, sợ cái gì?"
Có tức hay không?
Thấy dáng vẻ Giang Vọng muốn nổi điên mà không thể nổi điên, không hiểu tại sao Minh Thù lại thấy vui vẻ.
Giang Vọng đã bùng nổ tại chỗ, trong lòng mở ra hình thức chửi rủa điên cuồng.
Cái cô này, cố ý đối nghịch với mình đúng không!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng! 
"Tiểu Mãn!"
Âm thanh của Kiều Vũ từ đằng xa truyền đến, tay chân quơ quào về phía bên này, nhan sắc cũng không cứu vớt được hành vi kỳ lạ của hắn.
Minh Thù đẩy Giang Vọng, không có ý tốt cười cười: "Giang tiên sinh, tạm biệt."
Ai muốn tạm biệt với cô, tạm biệt cái gì mà tạm biệt!
Giang Vọng đuổi theo Minh Thù.
"Tiểu Mãn, đi mau đi mau."
Kiều Vũ kéo Minh Thù bỏ chạy, ánh mắt quét sang Giang Vọng ở phía sau, Kiều Vũ nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Mãn, em đắc tội Giang gia kia à?"
"Không có."
"Vậy hắn theo em làm gì?"
Minh Thù nghiêm túc trả lời: "Có thể coi trọng khuôn mặt xinh đẹp của em chăng?"
"Phụt..."
Kiều Vũ bật cười: "Đừng quậy nữa, nếu Giang Vọng thích em, anh sẽ livestream mặc đồ phụ nữ."
"Em sẽ chọn một bộ đẹp mắt cho anh."
Minh Thù mỉm cười nhìn thanh mai trúc mã nhà mình.
Kiều Vũ có hơi kinh hãi: "Tiểu Mãn... Em không phải nói thật chứ?"
"Anh không tin à?"
"Không tin." Kiều Vũ mặt kiên định.
Giang Vọng là ai?
Đó là một quân tử, dù người đẹp nằm trong ngực cũng không nhúc nhích, hiện tại bọn họ đều hoài nghi có phải hắn là đồng tính hay không.
Tuy rằng tiểu thanh mai nhà Kiều Vũ xinh đẹp, nhưng dạng người đẹp gì mà Giang Vọng chưa thấy qua?
"Chờ đó."
Minh Thù xoay người nhìn Giang Vọng ở phía sau, thấy Minh Thù mỉm cười đi về phía hắn, nội tâm Giang Vọng các loại chửi thề liên tục tuôn ra.
Cô ấy muốn làm gì!
Trước công chúng, còn muốn đánh người sao?
Lão tử sẽ gọi người!
Minh Thù đứng trước mặt Giang Vọng, hơi ngửa đầu nhìn hắn: "Giang tiên sinh, anh thích tôi sao?"
Giọng nói của cô không tính là nhỏ, xung quanh đông người lui tới đột nhiên yên tĩnh lại, đều nhìn về phía nhân vật chính.
Tỏ tình sao?
Giang Vọng! Giang Vọng lại bị người hỏi có thích mình hay không, cô gái này thật dũng mãnh!
Đây không phải là người đẹp gần đây rất nổi tiếng kia sao?
Tình huống gì đây, lần này là lão tử cầm nhầm kịch bản sao? Không phải tấn công đối phương, mà là bị tấn công sao?
Bây giờ hắn nói thích Minh Thù, có thể quá lộ liễu hay không?
Quá là lộ liễu, nhưng phải tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại.
"Ừ."
Giang Vọng rụt rè "ừ" một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.