"Giang tổng, không thấy Bệ Hạ."
Giang Vọng còn đang phát điên, đột nhiên trợ lý chạy vào gương mặt hoảng hốt.
Ánh mắt sắc bén của Giang Vọng nhìn sang.
Trợ lý run run khóc không ra nước mắt: "Tôi... Tôi chỉ vừa nghe xong một cú điện thoại, Bệ Hạ đã không thấy tăm hơi."
...
Minh Thù bắt Bệ Hạ, lúc này đang ngồi xe về nhà.
Dường như Bệ Hạ rất thích cô, cô ôm nó đi nó cũng không hề giãy giụa, lúc này yên tĩnh vùi trong ngực cô, đầu cọ cọ.
Minh Thù chống cằm nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.
Cô cố gắng muốn kiểm chứng, đột nhiên kiểm chứng xong lại không biết nên làm gì bây giờ.
Kỳ Ngự...
Cô quan tâm hắn như thế, đại khái là muốn biết hắn có mục đích gì. Dù sao có hàng chạy theo nhiều như vậy còn muốn công lược mình, cô tin là hắn có mục đích.
Trẫm liền xem ngươi rốt cuộc muốn chơi cái gì.
Dù sao cô cũng không sợ rắc rối.
Minh Thù nghĩ xong phương án ứng phó, thân thể căng thẳng liền thả lỏng.
Minh Thù dùng di động gửi tin cho Giang Vọng.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Muốn mèo nhà anh thì đưa tiền, bằng không tôi liền bán nó gán nợ.
Con sen hoàng gia: Tô tiểu thư, cô giỏi lắm!
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Cám ơn đã khích lệ, tôi cũng biết tôi giỏi.
Minh Thù nghĩ mang Bệ Hạ trở về là một sai lầm, thú nhỏ rất bài xích Bệ Hạ, vừa vào phòng liền rượt Bệ Hạ chạy khắp nhà.
Bệ Hạ tội nghiệp la lên.
Minh Thù túm thú nhỏ: "Ngươi bắt nạt nó làm gì?"
Thú nhỏ xù lông.
Lúc trước ngươi nuôi người thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457809/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.