Chương trước
Chương sau
Tròn một ngày, Minh Thù không liên hệ với Louis, nhưng Louis đã thử liên hệ với Minh Thù, mà không có tác dụng gì.
Chỉ cần hắn có dấu hiệu tức giận, cô liền mượn Mễ Lạp uy hiếp hắn.
Uy hiếp rất có thành ý khiến hắn không chút nào nghi ngờ, nếu như mình làm ra hành động gì chọc giận Minh Thù, thì cô sẽ làm Mễ Lạp tàn phế tại chỗ.
"Chủ nhân."
Quản gia vội vã vào phòng: "Bên kia bảo dẫn Nguyên Tịch đến bờ sông."
"Bờ sông sao?"
Địa điểm hắn đưa ra đều bị Minh Thù bỏ qua, bây giờ cô lại quyết định địa điểm là bờ sông.
"Vâng, là nói như vậy..."
Quản gia nói: "Chủ nhân, có phải có mưu kế gì hay không?"
Louis nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn xảy ra quá nhiều chuyện không thuộc phạm vi khống chế của hắn.
"Chuẩn bị xe."
Quản gia thấy sắc mặt Louis không tốt, không dám nhiều lời liền xuống dưới chuẩn bị xe.
Hoàng hôn u ám, một chấm đỏ trên bầu trời cũng nhìn không thấy. Xe đi dọc theo bờ sông, đến địa điểm đã định.
Đó là một vùng nước cạn, đá lởm chổm, nước sông xa xa vang lên không dứt.
Trên chỗ nước cạn cũng không yên tĩnh, có đống lửa, có tiếng người, thậm chí có tiếng nhạc, náo nhiệt như tiệc ngoài trời.
"Chủ nhân, bọn họ thật sự khinh thường ngài."
Quản gia bực tức nói.
Mở tiệc ở nơi này.
Xe Louis dừng lại, người bên kia liền yên lặng nhìn sang bên này, trong nháy mắt đứng thành hàng.
Những kẻ đang hát đang nhảy đều là thuộc hạ của Leon, còn những Huyết tộc bị cột thành một cục không thể nhúc nhích, là do Louis phái tới giết Minh Thù.
Louis đi xuống chỗ nước cạn, ánh mắt chuyển qua người Leon:
"Chủ nhân người đi đâu?"
"Louis thân vương đừng vội, lát nữa nữ vương sẽ ra."
Leon nhã nhặn hành lễ: "Không biết thân vương có dẫn Nguyên Tịch tiểu thư đến không?"
Louis không biết Minh Thù ở đâu, hắn lạnh mặt không đáp.
Leon cũng không vội, lắc ly rượu trong tay:
"Louis thân vương muốn uống một ly không?"
"Không cần."
Louis lạnh lùng từ chối.
Leon rất hả giận, trước kia Louis đều làm người khác phải chờ, nhìn mặt hắn để làm việc, bây giờ cũng nên để Louis biết mùi vị của những người khác.
Trên chỗ nước cạn liên tục có Huyết tộc xuất hiện, mặc quần áo trang trọng, vừa nhìn liền biết là Huyết tộc có địa vị.
"Louis thân vương."
"Triệu tập chúng tôi đến đây làm gì?"
"Đúng vậy, tối như thế này, sao lại đột nhiên triệu tập chúng ta? Xảy ra chuyện gì à?"
"Huyết tộc ở bên kia là sao?"
Những Huyết tộc bị trói khiến cho đa số Huyết tộc ở đây đều chú ý.
Họ đang suy đoán có phải những Huyết tộc này phạm tội hay không, cần phải xử phạt trước mặt toàn bộ Huyết tộc.
Phần lớn Huyết tộc đều đi về phía Louis, Louis nhăn chặt mày, hắn không hề triệu tập những Huyết tộc này. Hắn là thân vương duy nhất, ngoại trừ hắn có thể trực tiếp triệu tập những Huyết tộc này, cũng chỉ có... nữ vương.
Hắn nhanh chóng nhìn về phía Leon, đang ôm hai cô gái xinh đẹp đùa giỡn.
Ánh mắt bén nhọn dường như muốn bắn thủng Leon.
Louis siết chặt tay, nghiêng người phân phó quản gia:
"Bao vây ở đây lại."
"Vâng."
Không lâu sau, có một đám Huyết tộc đi xuống chỗ nước cạn. Đám Huyết tộc kia rõ ràng không giống với Huyết tộc ở đây, màu tóc và màu mắt đều lộ ra đặc điểm của phương Tây.
Đám Huyết tộc canh gác nhìn bọn họ chằm chằm.
"Sao đám phương Tây kia cũng tới vậy?"
"Đó không phải là điện hạ gia tộc Lôi Đức sao."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Tư Lạc và Leon, Louis hình thành vị trí tam giác, bầu không khí quái dị cứng đờ.
Trong không khí, chỉ còn lại tiếng nhạc êm dịu và tiếng củi lửa lách tách.
Trong bầu không khí khẩn trương thì Minh Thù từ trong rừng bên cạnh đi ra, Hạ Phù mặc quần áo đen, mặt lạnh lùng đi theo bên người cô như là vệ sĩ.
Trong lòng Hạ Phù chửi thề liên tục.
Vệ con mẹ nó sĩ.
"Nữ vương."
Leon và các Huyết tộc hành lễ, đám Huyết tộc còn lại ngây ngốc, nữ vương gì cơ?
Thân vương duy nhất của Huyết tộc hiện tại chính là Louis thân vương, còn có nữ vương gì chứ?
Cô gái nhỏ ở đối diện mỉm cười hiền lành, đi qua Huyết tộc, đứng ở phía trước, giòn vang hỏi:
"Louis, hài lòng không?"
Lại là những lời này!
Louis: "..."
Hắn hài lòng cái rắm.
"Ngươi không vui là tốt rồi."
Ngươi không vui trẫm mới hài lòng.
"Ngươi để nhiều Huyết tộc tụ tập ở chỗ này để làm gì?"
Louis vừa nói ra thì đa số Huyết tộc càng ngơ ngác, không phải Louis triệu tập bọn họ tới sao? Sao lại đổi thành cô gái kia triệu tập bọn họ?
Đây là chuyện gì vậy!
Giải thích một chút có được hay không!
"Có chút chuyện chúng ta cũng nên tính toán không phải sao?"
Minh Thù ngồi vào ghế Leon đưa lên, giọng còn mang ý cười:
"Vừa hay, những Huyết tộc năm đó cũng tham gia sẽ có thể làm nhân chứng."
"Ngươi đã khôi phục trí nhớ!"
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Khôi phục ký ức năm đó.
Những từ này nằm cùng một chỗ, một vài Huyết tộc đã đoán ra cô gái đối diện là ai.
Nữ vương.
Minh Thù mỉm cười, không nói.
Trẫm khôi phục cái rắm!
"Ngươi nghĩ ta có nên báo thù này hay không?"
Chúng ta tới chơi lớn đi.
Thăm dò từng chút, quá phiền phức.
Huyết tộc sôi trào.
"Louis thân vương, cô ấy thật sự là nữ vương sao?"
"Nữ vương không phải đã chết sao... Hơn nữa dáng vẻ này không giống với nữ vương."
"Louis thân vương, người nói đi, rốt cuộc cô ấy có phải nữ vương hay không?"
Lửa giận trong lòng Louis càng tăng cao, nghĩ người đối diện cái gì đều biết hết, nên hắn cũng bất chấp:
"Vi Hề, ngươi cảm thấy hiện tại ngươi có tư cách gì tranh đấu với ta?"
"Dựa vào việc ta vẫn là nữ vương của ngươi.”
"Dù cho như vậy, thì ngươi cho rằng dựa vào chút Huyết tộc của Leon là có thể trở mình hay sao?"
Louis phất tay, vô số Huyết tộc từ chỗ tối nhảy ra, bao vây tất cả Huyết tộc ở đây lại.
Bọn họ ai cũng rối loạn.
"Đánh nhau à."
Minh Thù mừng rỡ, mặt mày cong cong cười nói:
"Lên, đánh trước đi."
Khóe miệng Louis giật một cái.
Hắn để những Huyết tộc này đi ra chỉ dùng để hù dọa, không phải đến đánh nhau!
"Người đâu."
Minh Thù vung tay lên: "Không được khinh thường bọn họ, đánh chết bọn họ là có thể kế thừa khẩu phần lương thực."
Kế thừa khẩu phần lương thực?
"Ya!"
"Lên!"
"Vì khẩu phần lương thực!"
Minh Thù có vẻ phấn khởi,nhưng Tư Lạc hờ hững không quan tâm, cũng không ra tay.
Bên Louis còn đang suy nghĩ nên đánh như thế nào!
Vừa nãy là bọn họ đến trễ, xem chậm một tập sao?
Này, dừng tay, bọn họ chưa nói muốn đánh mà!
Con mẹ nó!
Nói là đánh nhau, thực tế chính là bọn họ bị đánh, bọn họ căn bản không có sức phản kháng, thân là nữ vương nên qua áp chế bọn họ.
Louis thân là thân vương nhưng ảnh hưởng ít đi một chút, hành động như thường.
Louis thừa dịp hỗn loạn, để quản gia dẫn Nguyên Tịch đang mê man tới, Louis tự khống chế trong tay.
Ánh mắt Tư Lạc vẫn đang thờ ơ liền tối xuống, tiến lên vài bước:
"Louis, buông cô ấy ra."
Louis lạnh lùng quát lớn: "Không được nhúc nhích."
Ngón tay hắn đưa qua, bóp cổ Nguyên Tịch.
Chỉ cần dùng sức nhẹ thì máu tươi sẽ tràn ra.
Một khi Nguyên Tịch chảy máu, Huyết tộc sẽ phát hiện Nguyên Tịch rất đặc biệt, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
"Vi Hề, bảo người của ngươi dừng tay!"
Louis hét lớn một tiếng về phía Minh Thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.