Tư Lạc lên xe, thấy cô gái vừa nãy cướp đi cục cưng nhỏ nhà hắn ngồi ở hàng ghế sau.
Cục cưng nhỏ bị cô ép ở cạnh cửa sổ, hắn muốn kéo người đi cũng không thể.
Tư Lạc ỷ chân dài bước nhanh đến trước mặt Minh Thù, vẻ mặt khó chịu:
"Đứng lên."
"Không muốn."
Nếu không phải Minh Thù muốn giữ hình tượng, rất muốn ném ánh mắt xem thường cho hắn.
Ai cướp được là của người đó.
Trẫm nhờ khuôn mặt đẹp này mới cướp được, dựa vào cái gì phải nhường.
"Muốn chết?"
Nguyên Tịch kéo ống tay áo Minh Thù, khẩn trương nhìn Tư Lạc, yếu ớt nói:
"Tư Lạc, cậu ấy là bạn của tôi, tôi muốn ngồi cùng với cậu ấy."
Tư Lạc liếc sang: "Cậu lặp lại lần nữa?"
Nguyên Tịch lấy dũng khí: "Tôi nói... Tôi muốn ngồi cùng bạn mình."
"Nghe chưa, cô ấy muốn ở với tôi."
Minh Thù cười tươi rạng rỡ.
"Cô ta là Huyết tộc."
Tư Lạc nghiến răng: "Cậu muốn ngồi chung với cô ta? Cậu biết cô ta có ý định gì sao?"
"Cậu luôn hạn chế tôi kết bạn."
Nguyên Tịch nhỏ giọng thì thầm, dáng vẻ rất oan ức: "Tôi cũng muốn chơi với bạn bè mà."
"Nói như cậu không phải Huyết tộc vậy? Cậu có ý gì?"
Minh Thù liếc Tư Lạc, cô chợt đứng dậy, nghiêng người về phía Tư Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, nói:
"Lẽ nào ngay từ đầu cậu không phải là bị hương vị trên người cô ấy hấp dẫn?"
Sắc mặt Tư Lạc chợt thay đổi, hắn túm tay Minh Thù:
"Cô động vào Nguyên Tịch thử xem."
Minh Thù còn chưa giãy giụa, phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457775/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.