Minh Thù khẽ gặm môi hắn một chút, đứng dậy rời đi: "Tự mình điều hòa hơi thở đi, ta đi ngủ."
Nàng đi hơi nhanh, trong nháy mắt đã xoay người, sắc mặt liền tái nhợt. Minh Thù bấm bấm ngón tay, dùng thân thể người khác để tiêu hao lực quả nhiên là quá miễn cưỡng...
Thú nhỏ ló đầu ra khỏi tay áo, trong đôi mắt tràn đầy khinh bỉ.
Có bệnh!
Song nó lại nhảy ra ngoài, chớp mắt liền biến mất trong phòng. Minh Thù nằm lại trên giường, nàng muốn tìm chút đồ ăn đúng lúc đồ ăn phía trên đã hết, nàng không muốn nhúc nhích, dứt khoát ôm thân thể cuộn tròn trên giường, trong chốc lát hô hấp lại bình ổn.
Thú nhỏ biến mất trong một lát liền quay trở lại, thân thể nho nhỏ kéo một chùm trái cây đỏ rực thật lớn. Nó mang trái cây đặt bên môi Minh Thù.
Trái cây không lớn Minh Thù cũng không há miệng, thú nhỏ đẩy không vào, nhe móng vuốt xù lông dùng sức vỗ mặt Minh Thù.
"Ngươi ngủ đến mê man rồi à?"
Mau ăn đi!
Thú nhỏ không đút được có chút lo lắng, cố gắng dùng móng vuốt chọc chọc mặt Minh Thù.
"Ăn rồi ngủ tiếp có được hay không?"
Thú nhỏ cảm giác có người tới gần, nó lập tức xoay người, trừng mắt nhìn Nhạn Dẫn chỉ mặc độc một cái áo, trong cổ họng phát ra một âm tiết, nó ngăn cản hắn tới gần.
"Nàng... Làm sao vậy?" Nhạn Dẫn dừng lại nhìn Minh Thù.
"Chuyện không liên quan đến ngươi, cút! Đều là tại ngươi!"
Ánh mắt thú nhỏ hung ác, tỏ vẻ muốn tấn công Nhạn Dẫn.
"Ngươi không đẩy vào trong được."
Nhạn Dẫn chỉ trái cây bên môi Minh Thù nói: "Ta có thể."
Lông trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457760/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.