Trong không khí có chút căng thẳng. Toàn bộ không gian thời gian dường như đều ngừng lại.
Ánh mắt Nhạn Dẫn nhìn chằm chằm vào cái bình ngọc kia, một lúc sau âm thanh khô khốc của hắn vang lên:
"Ngươi tin ta không?"
"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi chứ?"
Minh Thù im lặng.
Nhạn Dẫn đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Minh Thù: "Có một số việc ta không thể giải thích với ngươi, thế nhưng ta tuyệt đối không mật báo cho ai hết."
Minh Thù cười: "Bình ngọc này chỉ có ngươi có, không phải ngươi chẳng lẽ lại là ta sao?"
"Ta thừa nhận bình ngọc này quả thực chỉ có ta có."
Nhạn Dẫn hít sâu một hơi: "Thế nhưng ta tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào."
Minh Thù nhìn hắn không nói.
"Sư muội."
Thân thể Nhạn Dẫn hạ thấp xuống, quỳ một chân trên đất, bàn tay lạnh như băng đặt lên tay Minh Thù ngửa đầu nhìn nàng:
"Ta thích muội, muốn muội sống tốt, ta tuyệt đối sẽ không hại muội."
Hắn cầm tay Minh Thù đặt lên mặt nạ của mình, cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nhấc lên. Gương mặt dần dần hiện ra.
Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, trời đất dường như đều lu mờ vào khoảnh khắc này.
Nhạn Dẫn căng thẳng nhìn nàng: "Ta chỉ muốn cho một mình muội nhìn thấy."
Hắn hơi đứng dậy nhích tới gần Minh Thù, giọng nói rất trầm: "Không phải ta làm."
Sau đó, đôi môi tái nhợt của hắn rơi xuống cánh môi hồng thuận của Minh Thù. Môi của nàng rất mềm cũng rất ấm áp, như kẹo đường vậy, nó còn mang theo hương trái cây nhàn nhạt.
Nàng không né tránh... Nhạn Dẫn kinh ngạc, trợn to mắt nhìn thiếu nữ gần trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457756/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.