Một đám người đưa Minh Thù đến Linh Kiếm Phong, sau khi khoe khoang các loại thương nghiệp với nhau, chưởng môn đưa người xuống núi.
Trên Linh Kiếm Phong chỉ có một đại điện lẻ loi ngoài ra không có gì cả.
"Tại sao ngươi còn chưa đi?"
Tất cả mọi người đi rồi, Nhạn Dẫn đứng yên dựa vào cột của đại điện.
Nhạn Dẫn cao ngạo nhìn Minh Thù, khóe môi khẽ nhếch:
"Ta nghĩ nơi này của sư muội không khí rất tốt, thích hợp để dưỡng sinh."
Giọng nói của hắn mang theo vài phần lười biếng, nhưng âm thanh kia cực kỳ êm tai.
Minh Thù quay sang mỉm cười: "Vậy ta đào một cái hố cho sư huynh nhé!"
Nhạn Dẫn cố gắng bình tĩnh: "Sư muội, người tu đạo không thể có lệ khí (*) quá lớn."
Minh Thù tiếp tục mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Sư huynh thấy ta có chỗ nào có lệ khí sao? Không phải ta đang nói chuyện nhẹ nhàng với huynh sao?”
Bình tĩnh. Lão tử không tức giận.
Nhạn Dẫn nhìn sang nơi khác: "Sư muội, ngươi xem, Linh Kiếm Phong này đã hoang phế trăm năm, một mình ngươi ở trên núi rất cô đơn. Sư huynh ở lại với ngươi, thế nào? Lỡ như lại gặp phải Ma tộc như trước đây, còn có người giúp ngươi, không phải sao?
"Ngươi uy hiếp ta sao?"
"Sư muội nói đùa, ta làm sao uy hiếp ngươi được.”
"Sư huynh chớ quên, Ma tộc chạy mất cũng có phần của ngươi."
Hai người bắt đầu tự giết lẫn nhau.
"Sư muội yên tâm, ta đã chuẩn bị ổn thỏa bằng chứng ngoại phạm."
Nhạn Dẫn tràn đầy tự tin: "Đảm bảo không ai tin ngươi."
Minh Thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457740/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.