Tan làm, Giang Đóa mời Minh Thù về nhà căn cơm. Nhà Giang Đóa không lớn nhưng rất ấm cúng.
"Hôm nay thật sự làm tớ sợ muốn chết."
Ngồi vào bàn cơm, Giang Đóa vẫn còn sợ hãi nói:
"May là thư ký Chu xuất hiện đúng lúc, nói không chừng chúng ta chết chắc."
Minh Thù chuyên tâm chiến đấu với đồ ăn.
Một lúc lâu mới rảnh trả lời: "Cậu cho là thư ký Chu rất rảnh sao?"
Trên gương mặt bánh bao của Giang Đóa hơi hoang mang.
"Sau này, cậu cho tớ đồ ăn ngon, tớ sẽ bảo vệ cậu." Minh Thù chớp mắt với Giang Đóa.
Đã lâu rồi chưa ăn ngon như vậy. Kỹ năng làm bếp của cô gái nhỏ có hào quang nữ chính, đều tốt hơn người bình thường.
Giang Đóa trợn mắt, gương mặt hiếu kỳ:
"Sao cậu có thể làm được?"
Minh Thù không để ý đến Giang Đóa.
Giang Đóa nhìn Minh Thù ăn gần hết đĩa cá chua ngọt, ngạc nhiên hô một tiếng rồi lập tức dùng đũa giành ăn cùng Minh Thù.
Cuối cùng, Minh Thù dùng ánh mắt mong đợi lấp lánh, khiến Giang Đóa lại phải dùng đống nguyên liệu còn lại nấu thêm một mâm đồ ăn.
Minh Thù ăn đến thỏa thích. Đây mới gọi là mỹ thực và cuộc sống.
...
Mấy ngày kế tiếp, phòng làm việc thật bình yên.
Hình như Nam Ưu Ưu xin nghỉ, không biết là đi làm gì. Quan hệ của Thẩm Viễn Chiêu và Giang Đóa vẫn như vậy, nhưng thật ra thỉnh thoảng ánh mắt Thẩm Viễn Chiêu nhìn Giang Đóa có hơi kỳ lạ.
Hôm nay, đột nhiên Minh Thù nhận được điện thoại của thư ký Chu bảo cô xuống dưới lầu. Thẩm Viễn Chiêu đứng xa xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457693/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.