Minh Thù nhìn mọi người sắc mặt khác nhau, mỉm cười: "Nếu các người có ý kiến gì... Có thể đi ra ngoài nói."
Mọi người: "..."
Đi ra ngoài nói cho zombie sao?
Minh Thù không phân rõ trắng đen như thế, đám người đều có chút oán hận, nhưng bọn họ thực sự không dám ra ngoài.
Buổi tối, không có súng đạn, không có xe và vật tư, dù cho hiện tại bọn họ có dị năng có thể giết zombie, nhưng không thể để cho bọn họ ở nơi zombie chạy đầy đất, nhìn đến hỏng cả mắt.
Cô dự đoán được bọn họ không dám rời đi, mới có thể lớn tiếng như vậy.
Ninh Nhạc mơ mơ hồ hồ bị Minh Thù ném trên mặt đất, lúc này trong lòng tràn đầy lệ khí. Thế nhưng, lúc này khắp nơi đều là người của Minh Thù, cô ta thông minh nên không có hành động thiếu suy nghĩ.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh Thù, kéo Trần Duy sang bên cạnh.
Trần Duy tức giận, liên tục mắng Minh Thù, nhưng lại kiêng kỵ Minh Thù không dám mắng trước mặt.
Hứa Sóc đuổi mọi người tản ra, ghé sát vào tai Minh Thù: "Sao vậy, đột nhiên nói giúp tôi?"
"Chẳng lẽ muốn nhìn bọn họ ném anh ra? Hay là muốn nhìn anh thả zombie cắn bọn họ?"
Trẫm không ném nổi người này.
"Không phải là cô thích tôi chứ?"
Hứa Sóc cười gian trá: "Nhìn cô hung hăng như vậy, đoán chừng sau này không ai thèm lấy. Nếu như cô coi trọng tôi, nể tình chúng ta ở chung lâu như vậy, tôi cũng có thể cân nhắc một chút."
"Ầm!"
Xung quanh yên tĩnh.
Hứa Sóc nằm trên mặt đất hoài nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457682/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.