Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Minh Thù mở cửa xe đi xuống, dựa vào cửa xe, quay sang vẫy vẫy tay với Trình Diệp:
"Lên xe."
"Cô cô cô... Cũng muốn đi?"
Trịnh Diệp vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lắc đầu:
"Cô ở đây chờ... Chờ, chúng tôi rất... Rất nhanh sẽ quay lại."
"Lên xe." Minh Thù lặp lại lần nữa.
Trịnh Diệp không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi, chuẩn bị lùi về phía sau, ai ngờ Minh Thù kéo hắn nhét vào ghế lái "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
"Giúp tôi trông đồ ăn trong xe, nếu thiếu đi túi nào dùng đầu của anh mà đền."
Cửa sổ xe tự động đóng lại.
Răng rắc.
Cửa xe bị khóa.
Trịnh Diệp mở cửa, không cách nào mở được cửa xe.
...
Minh Thù đi theo tiếng súng, trên đường rất an toàn, không hề gặp zombie.
Cô tự nhiên sao lại tốt bụng thế? Lại muốn đi cứu người?
Thú nhỏ nằm trên vai Minh Thù, hiếu kỳ dùng móng vuốt xù lông chọt chọt vào mặt cô.
Cô không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.
"Hôm nay ta muốn xen vào chuyện của người khác đấy, thì sao nào? Không được à?"
Trẫm mà vui vẻ, đừng nói là cứu người, cứu vớt cả thế giới này cũng không thành vấn đề.
Chưa uống thuốc mà.
Thú nhỏ liếc một cái, men theo trang phục của Minh Thù bò vào trong túi cô, cuộn thành một đống. Cô muốn chơi thì chơi đi, nó buồn ngủ rồi.
Tìm vị trí đám người Phàn đội trưởng rất dễ dàng, nơi nào có tiếng súng thì đi về nơi đó.
Trường học này xây dựng cũng kỳ lạ thật, từng kiến trúc đều xây thành hình chữ. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457660/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.