Trình Cẩm Vân bị sức mạnh vô hình đè trên mặt đất, có cái gì đó hung hăng đè nặng nàng, khiến nàng không thể xoay người, không thể nhúc nhích.
Dường như thời gian dừng lại, chỉ còn suy nghĩ của nàng có thể hoạt động.
Cảm giác này giống như lúc còn trong cung, bị ném vào hồ.
Minh Thù cầm dây mây xuất hiện, trong ánh mắt quái dị của Từ chủ đá rớt vũ khí trong tay Trình Cẩm Vân, mặt mỉm cười trói nàng lại đánh một trận.
Lại thiếu một bàn mãn hán toàn tịch.
Không đánh một trận sao được.
Cả người Trình Cẩm Vân đau nhức, chỉ có thể dùng mắt trừng nữ nhân trước mặt, trùng sinh về xui xẻo nhất là gặp phải Minh Thù. Nàng ta cứ như khắc tinh của mình.
Chuyện mình làm, chỉ cần có nàng ta xuất hiện, sẽ trở nên không suôn sẻ.
"Thẩm Từ, ngươi có bản lĩnh thì một mình đấu với ta!"
Trình Cẩm Vân giãy giụa cố thoát khỏi dây mây trên người, tức giận rống với Minh Thù:
"Đánh lén thì có bản lĩnh gì."
Vừa rồi suýt chút nữa là có thể giết chết Từ chủ, hoàn thành giao phó của sư phụ.
"Không dám."
Minh Thù lắc đầu, cười nói: "Hiện tại ta không lợi hại như ngươi, ta nào dám cùng ngươi đơn đấu. Về phần đánh lén... Chẳng phải là ta học theo ngươi sao? Trình tiểu thư nói vậy là nói chính mình không có bản lĩnh sao."
Trình Cẩm Vân nghẹn họng.
"Tiểu Từ..."
Từ chủ thấy Minh Thù như vậy rất xa lạ, ông không quen nàng, không phải tiểu cô nương trong trí nhớ của ông.
Minh Thù ngẩng đầu, mỉm cười: "Từ chủ, cẩn thận phía sau."
Khuôn mặt quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457648/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.