Hắc y nhân nhìn phía trước lung lay, bóng lưng mảnh mai không hề phòng bị, cũng là vẻ mặt ngây ngẩn.
Vì sao, mình lại đi theo nàng ta?
Đây là vì sao!
Vì sao chứ!
Hắc y nhân gặm bánh màn thầu hoài nghi bản thân, hắn vốn là có hơi đói, tình cờ thấy... Hắn xin thề thật đúng là tình cờ thấy Ngự Thiện phòng, cho nên chuẩn bị đi xem Ngự Thiện phòng trong truyền thuyết, có thể có sơn hào hải vị gì, ăn no làm nhiệm vụ không.
Không ngờ rằng sơn hào hải vị không có, chỉ có bánh màn thầu.
"Đây, chính là chỗ này."
Minh Thù chỉ vào nơi mình mới leo tường ra ngoài.
Hắc y nhân nhanh chóng kéo khăn che lên, buồn bực hỏi:
"Vì sao ngươi lại giúp ta?"
"Có người giúp ngươi còn không tốt ư?"
Trẫm vô tư không vụ lợi giúp người làm niềm vui, thế còn không được khen.
"Ta sợ ngươi bán đứng ta."
Có câu như thế này, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Minh Thù cười khẽ: "Không cần đen tối như thế đâu thiếu niên, chúng ta là người chính nghĩa, tươi sáng như ánh mặt trời có được hay không. Ngươi đáng giá mấy đồng tiền."
Hắc y nhân: "..."
Ngươi thêm câu sau cùng kia, một chút ánh mặt trời đều không dậy nổi.
"Nếu ngươi không vào, trời sẽ sáng nha." Minh Thù có lòng tốt nhắc nhở.
Hắc y nhân không cảm thấy sát ý trên người Minh Thù, thậm chí một chút địch ý cũng không có, mềm mại như một luồng ánh sáng ấm áp.
Hắn có chút chần chờ, nơi này không có cạm bẫy gì chờ đợi mình chứ?
Vào hay không vào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457630/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.