"Ào ào!"
Hạt mưa to như hạt đậu, đánh vào cửa sổ xe ngựa, ầm ầm như một hành khúc. Tiếng chém giết bên ngoài vang vọng trong đêm mưa, mùi máu tươi tràn ngập, nước mưa đều nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Công chúa, công chúa..."
Tiếng kêu nhẹ nhàng, vang lên bên tai Minh Thù.
Ý thức Minh Thù mơ hồ, một lúc sau mới tỉnh.
"Công chúa, người không sao chứ?"
Giọng nói run rẩy không ngừng, trong tiếng mưa rơi ầm ầm, càng tăng thêm điểm tuyệt vọng.
Trên người Minh Thù đau nhức. Nàng chống cơ thể ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, cơ thể nhào về phía trước, đụng đầu vào thanh gỗ lạnh như băng.
Đau quá!
Khỉ thật, không cần tặng quà gặp mặt lớn như thế chứ!
"Công chúa!"
Tiểu nha đầu lập tức hoảng sợ lên tiếng.
Một đôi tay run rẩy đỡ lấy nàng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, có thể thấy chủ nhân của đôi tay này đang rất sợ. Minh Thù ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được một thân hình mỏng manh, gầy yếu.
Minh Thù ôm nơi bị đụng phải, chống vách xe ngồi vững, cúi người nghe tiếng động bên ngoài.
Ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng bước chân lộn xộn và âm thanh va chạm của binh khí.
Vừa tới đã gặp đánh nhau, có cần kích thích thế không?
"Mau đưa công chúa đi."
Bên ngoài, không biết ai hét lớn một tiếng, xe ngựa đột nhiên chuyển động. Minh Thù bị ngã về phía sau, tiếp đến là một trận long trời lở đất, xe chạy như điên so với ngồi xe nhún còn mệt hơn nhiều.
Minh Thù lắc lư đến cả người cũng không ổn, nàng nắm lấy nơi có thể giữ được, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Hừ, đi cái đầu nhà ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457616/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.