Một buổi trưa nào đó.
"Chức Phách."
Y phục hoa lệ của Thanh Trần tung bay, hắn bay đến trước mặt Minh Thù, tâm tình hơi chùng xuống:
"Chúng ta quay về thành Tây Lăng đi."
"Không tìm nữa sao?"
Minh Thù vô cùng kinh ngạc.
Thanh Trần lắc đầu: "Hồi Tuyết nói đúng, trên thế giới này, vốn dĩ đã chẳng có rồng..."
Hồi Tuyết không nghĩ, những lời nói lúc trước của mình lại bị Thanh Trần nghe thấy, có hơi xấu hổ, nàng mượn cớ tránh đi.
"Tiêu cực như thế, không giống ngươi."
Tâm tình Minh Thù có vẻ không tệ, thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thanh Trần vén y phục ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm đống lửa, phía trên còn có cá nướng.
"Còn ba tháng nữa là đến sinh thần của ta."
Thanh Trần dừng một lúc: "Sinh thần hai mươi sáu tuổi."
Hắn cảm thấy, mấy ngày gần đây, cơ thể có sự thay đổi.
"Nhanh thế sao?"
Thanh Trần liếc mắt, xem thường nhìn Minh Thù. Nàng cả ngày chỉ biết ăn thôi, làm sao biết thời gian trôi qua như thế nào.
Huống hồ sơn mạch Ma Phong, vốn là nơi có thể làm người ta không để ý đến thời gian.
"Vậy ngươi quay về chờ chết sao?"
Rồng không tìm được, cũng không có biện pháp chữa trị khác, cũng chỉ có thể chờ chết.
Thanh Trần nghiêng người về phía Minh Thù, cười mê hoặc:
"Thế nào, luyến tiếc ta à?"
Luyến tiếc ta chết, thì mau nhanh nghĩ biện pháp trị bệnh cho ta!
"Ta sẽ không quay về với ngươi."
Minh Thù kéo giãn khoảng cách với Thanh Trần, lý tưởng của nàng là ăn hết toàn bộ sơn mạch Ma Phong, nàng còn chưa ăn xong mà.
"Này."
Bàn tay Thanh Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457614/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.