Đã từng thấy kẻ điên, nhưng chưa gặp qua kẻ nào điên thành như vậy, rộng lòng để người khác thỏa thích đâm chém.
Thanh Trần nhịn không được chửi thề một tiếng, đột nhiên hiểu ra, nàng để lại Hồi Tuyết và Lưu Phong ở phía dưới, là để không có người ngăn cản nàng phát rồ phát dại.
Ý cười nơi khóe miệng Minh Thù cong lên độ cong quái dị, nàng nói với long xà bên kia:
"Thế nào, không dám sao? Không phải ngươi nói, không có chuyện gì làm cho ngươi hối hận sao, mới vừa bắt đầu đã hối hận rồi sao?"
"Cô đang nghĩ cái gì vậy?"
Thanh Trần lướt đến trước mặt Minh Thù, ngăn cản nàng tiến về phía trước, lông mày cau lại.
Còn chưa chữa lành bệnh cho lão tử đâu!
Mẹ nó, ngươi chữa hết bệnh cho lão tử đã, rồi hãy chết!
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, lướt qua người hắn, tiếp tục đến gần Long xà:
"Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua cơ hội lần này, ngươi có thể không trải nghiệm được cái gì gọi là hối hận, đi qua lượn qua nhất định không được bỏ qua, bỏ qua lần này không còn lần khác nữa đâu."
Long xà bị Minh Thù bức lui về phía sau vài bước, nắm tay âm thầm siết chặt:
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
"Vậy thì đến đi."
Minh Thù mỉm cười sâu xa, tiếp tục khiêu khích Long xà.
Thú nhỏ ôm trứng màu dựa vào tảng đá cách đó không xa, đôi mắt thạch bảo màu đen uể oải nhìn, dường như không chút hứng thú với tình huống lúc này, chỉ đến khi Minh Thù khiêu khích long xà tìm đường chết, mới nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457611/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.