Mọi người tản ra, không còn náo nhiệt để xem nữa, sự tình giải quyết xong, Minh Thù ôm đồ ăn chuẩn bị rút lui.
Thanh Trần bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, mùi thơm quái dị xông vào mũi.
Mùi hương trên người một đại nam nhân thành thế này, có cần chút mặt mũi không.
Minh Thù ôm chặt túi đồ ăn theo bản năng, lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm con bướm hoa đó:
"Làm gì?"
Đột nhiên xông ra, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?
Thanh Trần buồn cười: "Sao cô lại giống con thú nhỏ kia vậy?"
Đều bảo vệ thức ăn như thế.
Minh Thù muốn phản bác gì đó, nhưng lời đến bên miệng thì nuốt vào:
"Không có việc gì, thì đừng cản đường."
Thanh Trần bước sang một bên, nhường đường cho Minh Thù:
"Chức Phách cô nương, hôm nay ta giúp cô vài chuyện, cô thực sự không cân nhắc trị bệnh cho ta sao?"
"Ta lại không xin ngươi."
Chính mình cũng có thể giải quyết, ai bảo đột nhiên hắn ra tay, cản trẫm giả ngây giả dại.
"Bất kể như thế nào, kết quả đều là ta giúp cô, không phải sao?"
Thanh Trần không biết xấu hổ, nhận hết công lao về mình.
Minh Thù liếc hắn một cái, hiếm thấy không phản bác.
Bởi vì Thanh Trần nói đều là sự thật.
Minh Thù không thích nợ ân tình, dù cho ân tình này không phải là nàng muốn, nhưng đối phương cho cũng đã cho rồi.
Thế nhưng...
Nàng thực sự, không muốn chữa bệnh cho bướm hoa giành đồ ăn với nàng.
Minh Thù không hé răng, cúi đầu đi về phía trước.
Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng sự kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457606/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.