Chương trước
Chương sau
Người đến mời Minh Thù nhanh chóng tới, Minh Thù đứng ở hành lang khách điếm nhìn phía dưới giàn trận tâm tình rất tốt:
"Lực lượng hùng hậu như vậy, coi trọng ta quá."
Hồi Tuyết im lặng liếc mắt, nhìn Lưu Phong đang ngồi xổm trên xà nhà xem tình hình, tiểu thư à, bọn họ không phải mời người đi dự tiệc bọn họ là đến mời người đi chịu chết đó.
Làm phiền người nghiêm túc một chút.
"Tiểu thư."
Hồi Tuyết níu chặt Minh Thù, không cho nàng đi xuống dưới:
"Người đừng xuống phía dưới."
Minh Thù vỗ nhẹ tay Hồi Tuyết, mỉm cười:
"Người ta đã phô trương lớn như vậy mời ta, làm sao có thể không đi."
Nhất định sẽ có trò vui xem, không đi thật lãng phí.
"Tiểu thư!"
Hồi Tuyết gấp đến độ giậm chân: "Bọn họ không hề có ý tốt gì, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Người là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, người không thể xảy ra chuyện gì."
Mỗi cốc chủ đương nhiệm của Tuyệt Hồn cốc chỉ có một vị đệ tử, hiện tại lão cốc chủ đã đi về cõi tiên, tiểu thư còn chưa có đệ tử, nếu thực sự xảy ra chuyện gì Tuyệt Hồn cốc phải làm sao?
Tiểu thư như vậy là không có trách nhiệm với bản thân, cũng chính là không có trách nhiệm với Tuyệt Hồn cốc.
"Yên tâm, ta mạng lớn."
Minh Thù giọng điệu đàng hoàng: "Chỉ có những người này, còn chưa làm gì được ta."
Nàng không muốn chết, ai có thể bắt nàng?
Đương nhiên là Hồi Tuyết không khuyên được Minh Thù, bọn họ được hàng ngàn người đưa đến một mảnh đất trống trong trung tâm Tây Lăng thành.
Lúc này trên mảnh đất trống là lớp lớp người vây quanh, các gia tộc lớn đều về tụ họp đông đủ, thân thể con rắn chiếm một dãy nhà, đầu rắn ngẩng cao, kiêu ngạo nhìn người phía dưới.
Phượng Thành đứng trong đám người, đứng xung quanh hắn là một vài vị lão tiền bối, mỗi người mặt mày từ bi không có chấp niệm.
Hình như những người này là những bậc cao nhân.
Minh Thù mỉm cười đi vào vòng vây, áo ngoài màu đỏ bay trong gió không một chút luống cuống sợ sệt, ánh mắt nàng nhìn mọi người tràn ngập sự ấm áp.
Trên người nàng không có khí thế bén nhọn, không khí xung quanh hoàn toàn yên ắng theo sự xuất hiện của nàng.
Một người rõ ràng không có khí thế áp đảo, nhưng sự tồn tại của nàng lúc này lại mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.
Ánh mắt mọi người di chuyển theo bóng người màu đỏ rực rỡ, có phức tạp có thương tiếc cũng có lạnh lùng căm hận đố kỵ.
"Chức Phách cô nương."
Một nam nhân đứng tuổi trong đám người Tiêu gia đứng ra, gọi Minh Thù lại.
Minh Thù dừng chân: "Có việc gì sao?"
Ánh mắt Tiêu gia chủ yên lặng quan sát Minh Thù, cô gái này trong tình huống như vậy lại vẫn có thể thong dong bình tĩnh như thế.
Tiêu gia chủ đi về phía trước vài bước, hạ giọng:
"Chỉ cần cô đồng ý chữa bệnh cho Như Phỉ, chuyện ngày hôm nay Tiêu gia sẽ giải quyết giúp cô, điều kiện trao đổi như vậy Chức Phách cô nương cảm thấy thế nào?"
Nếu Phượng Thành có thể cùng con rắn đàm phán điều kiện, Tiêu gia cũng có thể.
Ngón tay Minh Thù vân vê tóc trước ngực:
"Nếu không thì sao, tự ta có thể giải quyết, tại sao lại muốn ngươi giúp đỡ chứ?"
Nếu không thể dùng nắm đấm để giải quyết vậy thì sẽ nói đạo lý.
Đối với cách nói đạo lý và dùng nắm đấm là ngang nhau, cho nên những lời này có cái gì khác nhau chứ.
Lúc trước, Tiêu gia chủ cũng đã nghe người hầu nói qua, Minh Thù rất khó nói chuyện, hơn nữa lại cực kỳ tự cao.
Người Tuyệt Hồn cốc đều có y thuật người thường không theo kịp, tự cao một chút có thể hiểu được, nhưng ông không nghĩ tới người này có thể tự cao lại lớn lối như thế.
"Chức Phách cô nương, cách nói chuyện lớn lối như vậy xem ra là nắm chắc mười phần."
Tiêu gia chủ thay đổi giọng điệu.
Minh Thù đưa tay che miệng hà một hơi một lát sau đó buông ra, mỉm cười:
"Làm gì có bản lĩnh đó chứ, Tiêu gia chủ người đừng nói lung tung oan uổng cho một tiểu cô nương như thế, như vậy quả thực là không lịch sự chút nào."
Tiêu gia chủ: "..."
Kẻ đần cũng hiểu được câu nói kia của ông, nàng xuyên tạc lung tung cái quỷ gì vậy?
Vốn còn muốn cứu nàng một mạng.
Nếu rượu mời không muốn chỉ muốn uống rượu phạt, vậy cũng chỉ có thể trách chính nàng ta số không may.
"Các ngươi đừng nói nhảm nữa, còn một người nữa mau giao ra đây."
Con rắn không chờ được, cái đầu lớn mạnh mẽ hạ xuống vài mét, cảm giác áp bách cũng theo đó đè xuống, đoàn người liền rút lui về sau vài bước.
Tiêu gia chủ liếc mắt nhìn Minh Thù, phất tay lui về sau, Tiêu Như Phong được người khiêng ra.
Y phục trên người dơ bẩn, vết máu loang lổ, hơi thở yếu ớt giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Minh Thù lấy mấy miếng thịt khô từ trong tay áo ra, nhai thịt khô nhìn Tiêu Như Phong bị kéo đến bên cạnh mình.
Tiêu Như Phong còn chưa tắt thở, cô ta nhấc mí mắt, ánh mắt nhìn vào Minh Thù hận thù chợt lóe sáng, thân thể cô ta run lên đôi môi khô nứt giật giật:
"Chức Phách..."
"Ừ. Là ta đây."
Minh Thù nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ngươi còn chưa chết à, thật tốt quá."
Thân thể Tiêu Như Phong càng run lên dữ dội hơn, từ trong kẽ răng rít ra:
"Chức Phách, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa xác định đâu."
"Ừm."
Minh Thù nhai thịt khô, mặt mày cong cong:
"Ai thắng ai thua không quan trọng, quan trọng là... Ngươi có hận ta hay không mà thôi."
Trẫm không tới thi tài với ngươi, trẫm là tới kéo giá trị thù hận.
Hai tay Tiêu Như Phong nắm chặt thành quyền, trong con mắt đỏ ngầu tràn ngập hơi lạnh.
Hận.
Sao lại không hận.
Nữ nhân này năm lần bảy lượt gây phiền phức cho mình, còn khiến mình rơi vào tình cảnh hôm nay, đương nhiên mình hận.
Nếu như hôm nay cô ta đại nạn không chết, nhất định phải khiến nữ nhân này sống không bằng chết, làm sát thủ nhiều năm như vậy cũng không phải để chưng chơi.
"Dựa theo giao ước, chúng ta giao người cho ngươi, còn ngươi rời khỏi Tây Lăng thành, quay về sơn mạch Ma Phong không được đến Tây Lăng thành nữa."
Phượng Thành đại diện đứng ra đàm phán với con rắn.
"Hừ, yên tâm, ta không phải là loài người các ngươi, nói không giữ lời." Con rắn hừ lạnh.
Loài người âm hiểm giả dối, lật lọng.
Còn không giữ chữ tín bằng loài thú bọn chúng.
Phượng Thành liếc nhìn Minh Thù và Tiêu Như Phong trong ánh mắt có chút âm u, Tiêu Như Phong tuyệt đối không phải là phế vật như bên ngoài thể hiện, về phần Chức Phách kia...
Khung cảnh yên lặng mấy giây, sau đó Phượng Thành phất tay kéo các nàng sang bên con rắn.
Tiêu Như Phong cong môi cười quái dị với Minh Thù.
Chờ xem.
Minh Thù bình tĩnh nhét miếng thịt khô cuối cùng vào miệng phủi phủi tay, hỏi:
"Các ngươi thực sự muốn giao ta cho con rắn ngu xuẩn này sao?"
"Phì phì."
Nói ai là con rắn ngu xuẩn, nói ai đó!
Con rắn rống lên vài tiếng với Minh Thù, cũng không nhúc nhích miệng. Những người khác thấy vậy, lúc này mới đứng ra:
"Chức Phách vốn là do cô gây họa, đừng cho là ta không biết chuyện xảy ra ở sơn mạch Ma Phong, cô gặp rắc rối chẳng lẽ muốn người dân vô tội của Tây Lăng thành chôn cùng cô?"
"Các ngươi nói chút đạo lý đi."
Ngón tay trắng nõn của Minh Thù chỉ vào Bạch gia: "Lúc đó người gây chuyện rõ ràng là tiểu thư Bạch gia, như thế nào lại biến thành ta?"
Nếu không phải Bạch Yên Nhiên muốn dùng cái mông đẹp đi tiếp xúc thân mật với con rắn, làm sao lại kinh động đến con rắn chứ.
"Ngươi nói bậy cái gì, sao Yên Nhiên sẽ trêu chọc nó, ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Bạch gia chủ nói lớn.
Minh Thù dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Người gào cái gì thế, có tật giật mình à?"
"Ai giật mình chứ?"
"Không giật mình thì ông gào cái gì thế, hay là uống nhầm thuốc rồi?"
"Ngươi đổ oan cho Yên Nhiên nhà ta, lại còn không cho ta lên tiếng, ngươi đừng hòng liên lụy đến Yên Nhiên nhà ta." 
Bạch gia chủ gào đến đỏ cả mặt.
Có cô mới là người uống nhầm thuốc ấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.