Minh Thù tức giận muốn rời đi, Lôi Vân Miêu cắn vạt áo nàng:
"Ô ô ô..."
Minh Thù kéo hai cái, không kéo được, nàng xoay người nhìn Lôi Vân Miêu, thở dài, nhìn về bên đám người ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì ấy.
"Các người ai lấy trứng của nó, mau ăn... À không, trả lại cho nó."
Không biết trứng Lôi Vân Miêu có ăn được hay không.
"Trứng gì?"
"Không biết, ta không có lấy."
"Ta cũng không có, chưa từng thấy qua trứng gì cả."
"Lôi Vân Miêu đẻ trứng sao?"
Lời vừa nói ra, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, hình như Lôi Vân Miêu đẻ con, không phải đẻ trứng, nó có thể có trứng gì?
"Ta hỏi giúp ngươi, bọn họ có trả hay không là chuyện của bọn họ, nhả ra."
Minh Thù kéo vạt áo.
Lôi Vân Miêu ô ô hai tiếng, bất đắc dĩ buông ra, xoay người qua bên kia gầm nhẹ, ý đại khái chính là không giao trứng ra, giết.
Minh Thù rất muốn nói, nam nữ chính cùng nữ chính giả đều ở đây, dù cho ngươi gọi đến linh thú cấp mười cũng không giết được người ta, chấp nhận số mệnh đi không chừng trứng của ngươi sớm đã bị ăn sạch.
[...]
Cô cho là ai cũng giống cô, chỉ biết ăn thôi sao.
Tuy rằng, Lôi Vân Miêu có vài con rời đi, nhưng số lượng vẫn chiếm ưu thế, người đối diện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ai lấy?"
Ánh mắt bén nhọn của Phượng Thành đảo qua mọi người, đa số mọi người mờ mịt, cũng không biết.
"Thất vương gia, đây là âm mưu của Chức Phách, nàng muốn tìm cớ động thủ, Lôi Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457583/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.