Gần đây, Phan Chí Quốc rất bực bội, học sinh liên tục gây chuyện tự sát. Mặc dù gã ỷ vào chỗ dựa không chút sợ hãi, nhưng do phát sinh chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng khiến người khác chú ý.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô làm công tác tư tưởng cho tụi nó như thế nào?"
Phan Chí Quốc không nén được lửa giận, gầm nhẹ với Thi Nhã Hân.
Tay Thi Nhã Hân để trước ngực nắm chặt, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, giọng run rẩy:
"Em đã cố hết sức."
Đôi mắt Phan Chí Quốc nổi đầy các mạch máu, trừng lên. Gã bóp cổ Thi Nhã Hân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Điều tôi muốn không phải là cố gắng hết sức, tôi giữ cô lại để làm cái gì hả? Ngay cả việc của mình, cô cũng làm không xong, tôi giữ cô lại có ích gì nữa?"
Dường như Thi Nhã Hân bị dọa sợ, ôm tay Phan Chí Quốc, âm thanh khô khốc cầu xin:
"Xin lỗi, em biết sai rồi, là em không làm tốt công tác cho mấy em ấy, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ khuyên bảo tốt, sẽ không để các em lại làm ra chuyện..."
"Được rồi."
Phan Chí Quốc cắt ngang lời Thi Nhã Hân, dường như thay đổi thành người khác, đỡ cô đứng vững, sửa lại áo cho cô, giọng nói dịu dàng:
"Tiểu Nhã, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được sơ ý như thế, sao em lại không nghe lời? Tôi nói em phải chú ý, chú ý..."
"Chát!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Thi Nhã Hân lệch đầu sang một bên, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên vết hằn năm ngón tay.
"Xin lỗi..."
Thi Nhã Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457571/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.