"Đã nói là cậu ta làm mà."
"Cũng không biết là có âm mưu gì nữa, đúng là điên rồi. Chúng ta luyện tập lâu như vậy, sẽ không vì cậu ta làm loạn, mà công sức đổ sông đổ biển hết chứ?
"Chủ nhiệm, thầy phải bắt cậu ấy chịu trách nhiệm."
"Tất cả im lặng!"
Thầy chủ nhiệm gia tăng âm lượng, hiện tại thầy chủ nhiệm nói cũng không có tác dụng đúng không?
"Không phải tôi làm."
Minh Thù buông tay: "Tin hay không thì tùy."
"Manh Manh không có ân oán gì với các người, nhất định là có người hãm hại Manh Manh."
Diệp Miểu Miểu lập tức nói tiếp:
"Chủ nhiệm, chuyện này phải điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho Manh Manh. Manh Manh không phải loại người, làm mấy trò nhàm chán như vậy."
Thầy chủ nhiệm nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù nghiêng đầu cắn ống hút, gương mặt ngây thơ vô hại, thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên. Lúc này cô còn cười được, không biết nên nói là cô điên rồi, hay là quá bình tĩnh.
"Chủ nhiệm."
Minh Thù nhả ống hút ra, giọng nói thanh thúy vang vọng cả phòng:
"Thầy có ngửi thấy trong phòng có mùi máu tươi không?"
"Mùi máu tươi?"
Thầy chủ nhiệm theo bản năng ngửi trong không khí, nhưng mà trong không khí chỉ có phần lớn mùi sơn gay gắt, ở đâu ra mùi máu.
"Lộc Manh, cậu đừng lảng sang chuyện khác."
Có học sinh chỉ vào Minh Thù:
"Nhất định là cậu làm cho trang phục của chúng tôi thành ra như thế này, bây giờ còn nói vu vơ sang chuyện khác, đây là hội trường mùi máu tươi từ đâu ra?
"Đúng!"
"Chủ nhiệm, đừng nghe cậu ấy nói bậy nói bạ."
Minh Thù vẫn chỉ mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457562/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.