Cái gọi là 'thị tẩm'.
Chính là nữ tử hầu hạ nam tử nghỉ ngơi.
Cung nữ kia nghĩ Lăng Thanh Huyền tuổi còn nhỏ, chưa hiểu loại chuyện này, mới đưa cho nàng học theo.
Thế mà bây giờ 'tài liệu học tập' đang rơi rụng đầy mặt bàn, hai người đều nhìn thấy.
Hình ảnh quấn quít kia, tư thế gì cũng có.
Dưới ánh nén leo lắt, vành tai nam tử ửng hồng, hắn còn không nhận ra.
"Đây là gì?"
Lăng Thanh Huyền ăn ngay nói thẳng: "Có cung nữ bảo ta học theo cái này."
Tay áo vung lên, những bức họa kia biến thành giấy vụn.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy sắc mặt Sở Mính càng thêm lạnh buốt.
"Mài mực."
Trên mặt bàn sạch sẽ chỉ còn lại giấy và bút mực, dù sao bây giờ cũng chưa ngủ được, Lăng Thanh Huyền cầm lấy thỏi mực.
'Rắc!'
Nghiên mực vỡ nát.
Sở Mính ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm.
"Ta không dùng sức."
Nàng cảm thấy nhất định là do nghiên mực này niên đại quá xa xưa mới mong manh, dễ vỡ như vậy.
"Đó là nghiên mực trân quý do tiên hoàng ngự tứ."
"Ồ."
Trân quý? Quý hơn nữa cũng chỉ là cái nghiên mực.
Sở Mính thấy nàng một chút phản ứng cũng không có, chịu đựng cơn bực tức: "Châm trà."
Lăng Thanh Huyền nhắc ấm lên châm trà, sau đó ngay trước mắt Sở Mính, uống một hớp.
Đúng lúc nàng đang khát.
"Châm cho bổn cung!"
Lăng Thanh Huyền đặt mạnh chén trà xuống. Chén trà nứt ra.
Tiểu gia hỏa không thể nói rõ chút sao?
Nàng rót chén khác cho Sở Mính, sau đó ôm ấm trà mà uống.
Không phải đã rót cho ngươi rồi sao, trừng bổn tọa làm cái gì?
Bút lông trong tay Sở Mính gãy đôi, mực nhuộm đen một mảng lớn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134255/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.