Trong phòng khách, Lăng Thanh Huyền một tay cầm chổi, một tay cầm cây lau nhà.
"Quét dọn đến khi tôi hài lòng mới thôi."
Kỳ Dật ngồi trên sô pha, bật TV, vắt chân chữ ngũ, chuẩn bị kỹ càng để hưởng thụ thời gian còn lại của hôm nay.
Quét dọn?
Lăng Thanh Huyền cầm chổi quét một cái. Gãy.
Cầm cây lau nhà đẩy một cái. Gãy.
Kỳ Dật nghe thấy tiếng vang sau lưng, quay đầu nhìn lại, cảm thấy có khói bốc lên cao từ trên đầu của mình.
"Thằng nhãi ranh, mi cố ý?"
Lăng Thanh Huyền phủi phủi tay.
Bổn tọa đã cố gắng hết sức.
Kỳ Dật ném cho cô một cái khăn lông: "Hư rồi thì dùng cái này mà lau."
Mi còn non và xanh lắm.
Lăng Thanh Huyền xoay xoay chiếc khăn, ném xuống trước mặt hắn.
"Tôi mệt rồi."
Ngữ khí đặc thù của cô cộng thêm giọng nói mềm mại đáng yêu, nghe một chút liền cảm thấy trái tim tan chảy.
Kỳ Dật thật muốn bịt tai mình lại: "Cậu muốn trốn bồi thường? Mới giao cho cậu nhiêu đó việc đã than mệt?"
Lăng Thanh Huyền sờ lên ngốc mao, thân mình dựa tới.
Sô pha này nhìn thật mềm.
Khuôn mặt shota xinh đẹp đáng yêu dần dần tới gần, Kỳ Dật quên cả hô hấp.
Miệng muốn tiếp tục mắng cô nhưng lời nói làm thế nào cũng không thốt ra được.
Sô pha trầm xuống, cánh tay gầy yếu chống hai bên.
Khí tức quen thuộc kia tới gần, Kỳ Dật đầy đầu là những hình ảnh trên Baidu, có chút thở không nổi: "Cậu..."
Hắn còn chưa dứt lời, Lăng Thanh Huyền đã ngã sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô thì lăn ra ngủ ngon lành, còn Kỳ Dật thì nhịp tim đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134225/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.