Ba ngày cuối cùng này, Hạ Ca không nhận nhiệm vụ. Hắn đưa Lăng Thanh Huyền đến nơi hắn thường tới khi còn nhỏ, kể cho cô nghe chuyện xưa của mình.
Cô chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, chưa từng ngắt lời hắn.
Sau đó Hạ Ca mang theo Lăng Thanh Huyền, lại đến mượn phòng bếp của cửa hàng tiện lợi.
Hắn dạy cô nấu cháo, nói cho cô biết làm thế nào khống chế độ lửa.
Lăng Thanh Huyền không nói một lời, tay làm theo hướng dẫn của hắn.
Hai người bưng cháo về phòng trọ, rất có cảm giác nghi thức mà ăn hết.
"Hậu sự đã an bài xong, mấy ngày nữa sẽ có người đến nhặt xác cho anh."
Ngữ khí của Hạ Ca nhẹ nhàng chậm chạp, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng loại cảm giác này thật đúng là kỳ diệu.
Nghĩa trang đã chọn xong, thời gian tử vong đã xác định, yên tĩnh chờ đợi sinh mệnh trôi đi.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Lăng Thanh Huyền, bỗng hơi run rẩy.
"Thân ái, anh muốn cùng em thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long, chỉ e là một đời này không làm được rồi."
Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn: "Không sao."
Còn có sau này.
Bọn họ còn có sau này.
Hạ Ca cười khổ, ôm chặt lấy cô.
Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cùng người mình yêu nhất ở bên nhau, cảm giác này cũng không tệ.
Mặt bánh nướng ngồi một bên đem nước mắt nước mũi chùi lên người quỷ lười.
"Mày xem hai người bọn họ kìa, thật tức chết quỷ!"
"Cút sang một bên, đừng có chùi nữa, gớm quá!" Quỷ lười không kiên nhẫn đẩy nó ra, thần sắc sầu lo.
Quen biết lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Hạ Ca chủ động gọi tụi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134215/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.