Cơ hồ chỉ một khắc sau đó, hắn bị đè lại, trở thành người nằm phía dưới.
Ngủ được nửa giấc, hắn thức dậy, ngẫm lại có chút không cam lòng, chi bằng thừa dịp nàng ngủ lại, cùng nàng hoàn thành lần động phòng trước đây.
Ánh mắt hắn dịu dàng mà nhìn nàng, như thể một đầm nước xanh trong, làm người bất giác chìm sâu.
"Được."
Thẳng đến khi nghe nữ tử trả lời, mặt nước mới nổi lên gợn sóng.
"Hôn ta." Hắn không e lệ mà yêu cầu.
Những nụ hôn như mưa phùn ngày xuân, nhẹ nhàng mềm mại rơi trên thân, theo động tác của nàng, dần dần ướt át.
Hốc mắt Giang Ly hơi ướt, lại không phải vì muốn khóc, mà lại bởi vì nghẹn ngứa. Cảm giác tê dại trên da thịt kia, từng đợt đều khiến hắn run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt động tình dưới ánh trăng mê huyễn kinh diễm, Lăng Thanh Huyền chậm rãi trầm xuống, hắn bỗng dưng bật thốt ngâm thanh, không dám tin cảm giác dị thường kia, từ một điểm lan tràn khắp châu thân.
Ánh trăng sáng tỏ đem hơi thở mông lung ái muội bao phủ khắp căn phòng.
Ngâm thanh bị đè nén, dần dần trở nên dồn dập.
_________________________________________________________________
[Ta là đường phân cách giữa các ngươi và thịt]
__________________________________________________________________
A Gia vươn tay quơ quơ trước mặt Giang Ly, phát hiện tròng mắt hắn không nhúc nhích, sợ tới mức khóc thành khóc.
"Công tử của ta ơi, ngài làm sao vậy?"
Giang Ly một cái tát đánh đầu cậu nghiêng sang một bên: "Câm miệng, ta mới không phải của ngươi. Ta là của thê chủ."
Chỉ mới một đêm, công tử nhà cậu đã hoàn toàn thay đổi phong cách, A Gia sốt ruột nhìn hắn.
"Công tử, ngài còn ngẩn người làm gì, mau rời giường rửa mặt đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134179/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.