Editor: Ochibi
Hứa Hướng Dương mang cô đi mua kính sát tròng, chọc thật lâu mới chọc đi vào.
Mắt cô mông lung, cuối cùng cũng có thể thấy rõ.
Thiếu niên bên cạnh dựa tương đối gần, một bên thân này, cánh môi cọ qua gương mặt, mang theo cảm giác tê dại, lỗ tai cọ hơi đỏ lên, hắn nhìn Lăng Thanh Huyền, ấp úng.
“Có thể, có thể thấy rõ không?”
“Có thể.”
Đi khỏi cửa hàng mắt kính, Lăng Thanh Huyền chuẩn bị đi lãnh trợ cấp, Hứa Hướng Dương giống hệt kẹo mạch nha ném không ra, một hai phải đi theo.
Nửa đường gặp tiệm bánh mì, hắn chạy nhanh mua mấy cái cho Lăng Thanh Huyền.
“…… Cảm ơn.”
Tiền à, thật là một thứ vừa yêu vừa hận.
Nghe thấy cô nói lời cảm tạ, Hứa Hướng Dương có chút không vui, “Mấy cái này đều do tôi tự nguyện cho cậu, không cần nói cảm ơn.”
Bằng không sẽ có vẻ rất xa lạ.
Lăng Thanh Huyền gật gật đầu, giơ bánh mì lên gặm.
Cái miệng nhỏ vừa động vừa động, Hứa Hướng Dương xem mà trong lòng ngứa ngáy.
Hắn nhất định là điên rồi.
Trợ cấp chính phủ vào trong tay, Lăng Thanh Huyền nói cảm ơn với nhân viên công tác bên trong xong, tay đã bị Hứa Hướng Dương nắm.
“Khó trách bộ dáng cậu trông dinh dưỡng bất lương, không được, về sau ba bữa tôi bao, không được từ chối, nếu không sau này không mua bánh mì cho cậu.”
Bổn tọa, thế nhưng bị một tên nhóc con uy hiếp?
Nhưng mà có người cung cấp bánh mì miễn phí, nhẫn nhịn thì tốt rồi.
Bàn tay nắm bên trong nho nhỏ mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134110/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.