Edit: Ochibi
“Cô nương…… Là Càn Khôn Môn?” Giọng Phong Giác khẽ run, tầm mắt hắn đặt ở kiểu dáng thêu trên y phục Lăng Thanh Huyền.
Càn Khôn Môn chính là đại tông môn tu tiên, là nơi người thường vẫn luôn hướng tới, sau khi đổi thân phận với Mộ Lâm, Mộ Lâm liền đến Càn Khôn Môn bái sư xin học, Phong Giác là người không hề căn cốt, sợ là vĩnh viễn không vào được nơi đó, vậy nên hắn rất hận, hận bản thân bình thường, hận cha mẹ hắn đối đãi với hắn như vậy.
Hắn vĩnh viễn trốn không thoát ma trảo của bọn họ, nhưng nếu hắn đi tu tiên thì sao? Hắn có thực lực nhất định, ai sẽ khinh hắn nhục hắn?
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc một lần nữa buộc lại hình thức bình thường cho hắn, “Muốn gia nhập Càn Khôn Môn của ta sao?”
Thanh tuyến nữ tử rất là vững vàng, không nghe cẩn thận sẽ không thể xác định, con ngươi Phong Giác hơi giật mình, một lát sau trầm xuống, “Tư chất ta không tốt.”
Trước kia có người xem qua tướng mạo hắn, nói không có tiên duyên.
Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ tay, kéo hắn tới hướng giường đá.
“Lăng cô nương, cô nương đây là?”
“Đến trên giường đi.”
Phong Giác che quần áo của mình, không rõ hiện trạng, tại sao muốn cởi quần áo hắn, lại còn đến làm trên giường này…
Hắn còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Lăng Thanh Huyền đã đem quần áo nửa người trên của hắn cởi ra, đẩy hắn đến trên giường, cúi người nhấc chân muốn đi lên.
ZZ bịt mắt lại, ký chủ cô đây là làm cái gì với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-ac-nam-khong-de-choc/4134070/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.