Tiêu Dạ Thần đặt Thanh Ly xuống giường rồi cầm bàn tay đang dính máu của nàng lên xem thử. Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó chỉ thấy giọng nói trầm ổn vang lanh lảnh bên tai Thanh Ly.
- Tôi biết em đang giả vờ!
Thanh Ly biết mình đã bị lộ nên bật dậy nắm chặt lấy tay Tiêu Dạ Thần. Nàng biết ngay cái trò vặt vãnh này sẽ không lừa được hắn mà nhưng chẳng lẽ mình diễn rất dở đến mức Tiêu Dạ Thần vừa nhìn đã biết?
Nàng không rõ Tiêu Dạ Thần đã tới hiện đại từ bao giờ và ở lại trong bao lâu chỉ biết hình như hắn rất thân thuộc với tất cả mọi thứ ở đây. Cái ngữ điệu y như nam chính trong truyện tổng tài bá đạo mà Bạch Diệp Yên hay kể ngoài lạnh trong nóng.
- Buông tay!
Hắn dứt khoát rút tay ra định đứng lên thì Thanh Ly kịp vòng hai tay qua cổ Tiêu Dạ Thần rồi ôm lấy hắn hai chân kẹp chặt thắt lưng.
- Tiêu Dạ Thần! Anh giận em à?
- Không!
Không? Chỉ vẻn vẹn một chữ đã nói lên được tâm trạng hiện giờ của hắn. Miệng nói không nhưng trên mặt lại viết bốn chữ “tôi đang rất giận” to đùng. Đúng là khẩu thị tâm phi! Nhưng mà dáng vẻ Tiêu Dạ Thần giận dỗi cũng thật yêu nghiệt chết đi được. Chẳng hiểu sao con hồ ly này khi xù lông lại vẫn tỏa ra được sức hút quyến rũ làm nàng điên đảo thần hồn.
- Xin lỗi…Chồng! Là em không đúng! Không nên coi thường mạng sống của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat-troi/3351409/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.