Suốt cả ngày hôm nay Tiêu Dạ Thần không buông tha cho nàng một khắc nào. Hắn bế nàng tới bàn ăn thì không thèm nói làm gì còn chu đáo bón cháo bào ngư giúp nàng. Ừ thì coi như hôm nay sẽ có tuyết rơi tháng 7 đi... nhưng ai biết được sau khi làm hòa hắn còn dính nàng hơn cả keo nữa.
Bình thường mỗi buổi sáng nàng chỉ ăn một chén cháo tổ yến hay bào ngư nhưng hôm nay thì khác hắn cứ bắt nàng ăn 2 chén mới chịu. Hắn tới thư phòng duyệt tấu cũng ẵm nàng theo đặt nàng ngồi trong lòng rồi mới yên tâm mở tấu ra đọc.
Suốt 2 canh giờ ròng rã ngồi ở trên đùi Tiêu Dạ Thần nàng cứ giữ mãi một tư thế khiến lưng tê cứng muốn cựa cũng động không nổi. Biết sau khi làm hoà chàng sẽ trở nên như vậy nàng đã không chịu thỏa hiệp. Hiện giờ nàng còn phải đi xem Bạch Diệp Yên ở phủ Nhiếp Chính Vương thế nào rồi còn lường trước kế hoạch mà hắn thế này thì hơi khó hành động.
Nàng hết ngủ rồi lại ăn quay qua quay lại chán hết chỗ nói. Hình như do nàng ăn hơi nhiều sương sương chỉ 3 đĩa trái cây 2 đĩa bánh 1 bình trà thôi nên giờ bụng nàng đang đau quằn quại.
Tiêu Dạ Thần thấy vậy liền đặt sách xuống xoa bụng giúp nàng.
- Chàng tính ôm bổn cung đến bao giờ?
Giọng nàng như con mèo nhỏ không lên được hơi...ai bảo nàng háu ăn quá làm gì?
- Sao lại giẫn dỗi rồi! Hử!
Hắn đưa tay lên nhéo một bên má của nàng tay kia vẫn giúp nàng xoa bụng.
- Cũng tại ngươi ta mới bị đau bụng... xoa mạnh lên.
Ha! Nghe cái lí do thật vô lí hắn cũng đâu bắt nàng ăn là tự mình nàng ăn nhiều mà.
- Được.
Chàng chỉ cong môi một cái đáp lại sau đó chăm chú vuốt cái bụng hơi phình ra như có thai 4 tháng của nàng. Hắn thế mà không phản bác!
Chẳng biết lần này hắn lại dùng tiên pháp gì mới mẻ của Minh Giới để chữa bệnh đau bụng này chỉ một lúc sau đúng là giảm đau hẳn. Nhắc mới nhớ...
- A! Ta nhớ ra rồi! Hôm qua lúc ta dùng thuật điểm huyệt tại sao chàng thoát ra được rõ ràng trên người chàng đã không còn tí tu vi nào.
Cánh tay đang xoa bụng nàng ngừng vài giây rồi tiếp tục chuyển động... chắc hắn đã nghĩ ra câu trả lời rồi.
- Vi phu là người viết sách dạy tiên pháp chẳng lẽ lại không biết cách giải phép thuật nho nhỏ của nàng!
Ừ nhỉ! Nàng quên mất hắn chính là người tạo nên lục giới của hôm nay tất cả mọi thứ đều như tiên pháp kia cũng do hắn viết ra cho nên giải được cũng là bình thường. Cho dù lúc đó nàng có dùng tiên pháp chưa chắc đã đấu lại hắn...quá nguy hiểm!
- Quỷ mưu mô.
Nàng lầm bầm trong miệng cứ tưởng hắn không nghe thấy ai ngờ chàng vẫn nghe được.
- Vi phu mà không mưu mô nương tử đã bị người khác cướp mất rồi.
Hắn nói vậy là có ý gì! Nghĩ nàng thích tên họ Thất kia thật hả? Xùy! Chẳng qua là định mượn hắn làm lá chắn trêu chọc Tiêu Dạ Thần chút thôi mà chàng thù dai đến tận bây giờ.
- Tên họ Thất đó cứ suốt ngày bám theo ta như cái đuôi. Một mình hắn tự đơn phương nên ta cũng chẳng quan tâm.
Vừa nói đến chuyện nam phụ quanh người Tiêu Dạ Thần có chút nồng nặc giấm chua.
- Tĩnh để điểm đăng thâm trúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kì.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri. Xem ra nương tử thu hút rất nhiều ong bướm... từ nay vi phu phải yêu thương nàng nhiều hơn tránh cho nương tử lại bị người khác che mờ mắt.
Hắn nói đến đây liền vùi mặt vào hõm cổ tham lam chiếm đoạt mùi hương quen thuộc trên người nàng.
- Tiêu Dạ Thần! Chàng nghiêm túc một chút...eo ta còn đau.
- Ta sẽ nhẹ nhàng.
- Tiêu Dạ Thần!
- Được! Không đùa nàng nữa.
Hắn mân mê cổ nàng xong chỗ đó liền đỏ ửng còn hiện lên dấu hôn mập mờ. Nàng thẹn quá hoá giận nổi cáu bừng bừng về cung mặc thêm áo để che đi vết tích kia còn tên khốn đó vẫn thản nhiên ngồi cười. Thật muốn cầm dép phang hắn một cái mà!
...----------------...
...Phủ Tư Vương....
Hắn ta ngồi trước bàn tay đang cầm bức hoạ vẽ chân dung một người thiếu nữ mặc xiêm y màu trắng tay nhan sắc sánh ngang với tiên trên trời khó mà hoạ được. Đó là chân dung của Hàn Dung Ly!
- Vương gia! Trong cung truyền tin hoàng hậu tối qua ở lại cung của bệ hạ. Sáng nay ai cũng thấy hai người dính nhau như keo sơn lúc nương nương ở thư phòng ra mặt còn đỏ ửng chắc hai người họ đã hoà giải.
Choang! Tiếng rơi vỡ của ấm chén sứ va chạm với nền đất tạo nên tiếng động lớn.
- Vô dụng! Các ngươi là lũ ăn hại! Bổn vương kêu ngươi chia cắt hai người họ chứ không phải phái các người đi hàn gắn mối quan hệ đó.
Thất Cảnh Trần quát mắng tên thuộc hạ quỳ dưới đất xối xả khiến hắn sợ mất mật không dám ho he.
- Bẩm vương...gia! Thuộc hạ... không ra tay được. Bệ hạ tăng thêm người canh gác cho cung Thần Lan còn ngự thiện phòng thì trải qua rất nhiều công đoạn thử độc căn bản chúng ta không ra tay được.
Hắn ta lắp bắp bẩm báo sự tình không dám nói thừa một câu.
- Tối nay nhất định phải hành động nếu không thì đừng quay lại nữa.
Tư Vương thu lại ánh mắt như giết người xoay người vứt một lọ thuốc màu trắng xuống sàn. Tên kia liền hiểu ý tuân lệnh rồi lui ra ngoài căn phòng trở về yên ắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]