Giờ Dậu canh một - Bắc Minh Điện.
Không khí bên trong ngột ngạt đến khó thở tiếng ồn từ nhạc cụ đàn hát tiếng trò chuyện mời rượu từ các đại thần bên dưới trộn lẫn với hương rượu nồng nặc... thật khó ngửi! Bọn họ đã uống cả ngày rồi còn muốn tiếp tục đến bao giờ.
Tiêu Dạ Thần phất tay một cái thái giám bên cạnh liền hiểu ý ra hiệu cho các nhạc công ca kĩ dừng lại lui ra ngoài, các món ăn mặn được dọn xuống thay bằng một chén canh giải rượu cùng với một vài món điểm tâm khác. Vui đùa đến đây thôi...kịch hay vẫn chưa mở màn!
- Sứ giả hai nước cất công tới Bắc Minh ta là có lễ vật gì muốn cống hiến sao?
Tiêu Dạ Thần vẫn mang cái dáng vẻ vương giả đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía bàn của hai người ngoại quốc kia.
- Bẩm bệ hạ! Hải Triều Quốc có một lễ vật muốn dâng lên.
Thất Cảnh Trần vừa nói xong thì bên ngoài có mấy cung nữ mỗi người bưng một chiếc khay che bằng vải đỏ bước vào. Khay thứ nhất được mở ra là một bộ hỷ phục màu đỏ của Hải Triều với hoa văn phượng hoàng tung cánh định rất nhiều ngọc trai rất sặc sỡ và đẹp mắt.
Khay thứ hai là mũ hỷ của tân nương tất cả hoa văn hay trâm cài đều được làm từ vàng nguyên chất ở trên mỗi bông hoa cũng được đính ngọc trai. Khay thứ ba là một đôi giày đi với bộ hỷ phục đỏ kia.
Khay thứ tư là một đôi ngọc bội màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat-troi/2952903/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.