Chương trước
Chương sau
Nhiễm Tái Tái cực kỳ vừa lòng với công pháp này, Phượng Loan cầm kỹ đúng là đo ni đóng giày cho nàng, hơn nữa vừa công vừa thủ được, lại có thể thanh tâm trấn hồn, Vạn Pháp điện của đảo truyền thừa quả nhiên lợi hại, nàng vui sướng để cho trận pháp truyền tống bao phủ mình, biến mất khỏi đại điện.
Lần này Nhiễm Tái Tái được đưa tới một rất rộng, còn có một linh tuyền, toàn bộ động phủ đều bị linh khí nồng đậm bao phủ, làm nàng cả người thoải mái, thần thanh khí sảng. Ngồi xếp bằng bên cạnh linh tuyền, Nhiễm Tái Tái toàn lực vận công pháp, linh khí tràn ra như suối nguồn, nàng cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn mở ra, vui sướng hấp thu linh khí đậm đặc của nơi này. Những cảm giác khó chịu khi còn ở sa mạc dần biến mất, cảm giác tốt đẹp làm nàng nhịn không được say mê thở dài...
Nàng cần luyện tập Phượng Loan cầm kỹ trước, Nhiễm Tái Tái lấy ra linh bảo tuyết liên, toàn thân tuyết liên tinh oánh như ngọc, hương khí mê người, là linh bảo tẩy tủy thần cấp, nơi này an toàn, linh khí đầy đủ, nàng chuẩn bị tẩy tủy, tiến thêm một bước củng cố thân thể rồi mới tập công pháp.
Nhiễm Tái Tái cẩn thận hút tuyết liên vào trong miệng, tuyết liên tan dần mát lạnh ngọt lành, một dòng linh khí tinh thuần tiến vào thân thể nàng, dọc theo kinh mạch chậm rãi du tẩu, cọ rửa ngũ tạng lục phủ, dần dần, tạp chất đen từ lỗ chân lông chảy ra, linh khí nhè nhẹ gia tăng, kinh mạch nhỏ như kim theo từng vòng linh khí thấm sâu, càng ngày càng mạnh mẽ dẻo dai hơn, cuối cùng linh lực hội tụ ở đan điền...
Qua vài canh giờ, Nhiễm Tái Tái rõ ràng cảm giác được kinh mạch tăng khoan gấp đôi, thân thể trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, tốc độ hấp thu linh lực cũng nhanh hơn, trên da thịt nguyên bản trắng nõn như ngọc bao trùm một tầng ánh sáng như có như không, nàng vui sướng nhắm mắt thở dài một hơi, tế mi cong cong như trăng non nhiễm một chút ý cười, thật tốt, tu vi tăng trưởng, hiện tại đã sắp thành Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.
Nhiễm Tái Tái bắt đầu luyện tập Phượng Loan cầm kỹ. Vạn Pháp điện đã nhắc nhở, trong thời gian quy định phải có chút thành tựu mới tính là hoàn thành cửa thứ hai, có tư cách vào cửa thứ ba, cho nên, nàng phải nỗ lực!
Một tháng sau
"Tranh tranh ~~~"
Tiếng đàn thanh nhã quanh quẩn trong động phủ, thể xác và tinh thần Nhiễm Tái Tái hoàn toàn dung nhập vào cầm khúc, hoàn toàn đắm chìm trong cầm khúc. Phượng Loan cầm kỹ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, bàn tay trắng nhỏ dài tuyệt đẹp bay múa trên cầm huyền, giữa tiếng suối róc rách, tựa như thanh phong trong đêm hè trên mặt hồ, làm tâm tình người nghe cũng không khỏi gợn sóng lay động...
Đột nhiên, Nhiễm Tái Tái ngẩng đầu, trong ánh mắt sáng ngời lóe lên, đôi tay nhanh như tàn ảnh, một tia sáng nhàn nhạt không biết từ lúc nào đã tràn ngập trên đầu ngón tay nàng, tay trái gảy thất huyền, Phượng Loan cầm kỹ vừa vang lên ám âm kỳ diệu, ong một tiếng, một dòng ánh sáng trong suốt bay lên ánh lên cự thạch trong động phủ.
"Phanh" một tiếng nổ vang, cự thạch bị đánh trúng nhảy rất nhiều hòn đá rơi đầy đất.
Nhiễm Tái Tái hai mắt khép hờ, tay trái như cũ đàn tấu, tay phải liên tục động, ngay sau đó, mấy tia sáng phóng ra, vận tốc rất nhanh, chỉ thấy chúng chợt lóe liền đánh trúng những tảng đá khác, "Phanh phanh phanh" vang vọng, lần này trực tiếp đánh chúng thành cát, tản mát tại chỗ!
Nhiễm Tái Tái mỉm cười, sóng âm có uy lực không tồi, Phượng Loan cầm kỹ quả nhiên lợi hại!
Việc thuần thục cầm kỹ tinh vi chỉ là biểu hiện ban đầu, tâm phải tĩnh tới cộng minh với đàn được, dẫn động linh lực, mới là bản chất cao nhất của Phượng Loan cầm kỹ. Âm từ tâm sinh, Nhiễm Tái Tái vẫn luôn cố giao lưu với đàn, tiếng đàn cùng linh lực cộng hưởng, tâm như tĩnh thủy, linh lực mới có thể dung hợp hoàn mỹ.
Công pháp tổng cộng chia làm ba giai đoạn, phân biệt là tâm giai, hồn giai, thiên giai. Vừa rồi Nhiễm Tái Tái ngẫu nhiên ngộ đạo, lĩnh ngộ được Phượng Loan cầm kỹ đệ nhất giai, "Tâm giai". Tâm không trục vật, vạn tĩnh thành không, đây là tâm giai, tâm giai có thể chống đỡ tâm ma, tiếng đàn mê huyễn, phát động sóng âm công kích từ từ.
Truyền thuyết nói rằng, nếu có thể đạt tới thiên giai, một khúc đàn sẽ làm thiên địa đãng, vạn hung khó xâm, vạn tà khó nhập, tâm ma không sinh, khắc tinh của ma thần, cũng có thể linh đài thanh minh, năm thể không tổn hại.
Đột nhiên, giọng nữ kiều mị uy nghiêm truyền đến: "Chúc mừng ngươi trở thành người thứ năm thông qua cửa thứ hai, có tư cách vào cửa thứ ba. Hoàn thành cửa thứ ba sẽ được công nhận là đệ tử của Thần Quân, có thể lấy được bí pháp truyền thừa của Minh Hoa Thần Quân, hơn nữa sẽ trở thành tân chủ nhân của đảo truyền thừa."
Vốn nghĩ mình có kỹ năng cầm đàn, cho nên Nhiễm Tái Tái luyện tập công pháp rất nhanh, không ngờ trước nàng đã có bốn người thông quan rồi, cổ nhân thật là lợi hại, vẫn là cố tu luyện đi...
Mấy ngày sau, giọng nữ kiều mị lại lần nữa xuất hiện.
Lần này, giọng nữ có chút nghiêm túc: "Cửa thứ ba tâm ma không gian sắp mở ra, cửa này không xét tu vi cao thấp, ngược lại người tu vi càng cao, tâm ma càng cường đại. Trong không gian tâm ma, cần nhìn thẳng vào nội tâm mình, buông bỏ mọi trách nhiệm. Thông qua tâm cảnh luân hồi, không ngừng vấn tâm, luyện tâm, nhân tài có thể chiến thắng tâm ma của chính mình sẽ thông qua khảo hạch. Thủ vững đạo tâm, tâm vô tạp niệm, khi tu luyện sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu, tâm cảnh thanh minh mới có thể đạt được bí pháp truyền thừa tối cao, người cùng cấp bậc không ai có thể thắng."
Chiến thắng tâm ma? Buông bỏ trách nhiệm, tâm vô tạp niệm? Nghe khá giống với tâm giai tâm không trục vật, vạn tĩnh thành không, xem ra mình có thể làm được...
"Thời gian đã đến, cửa thứ ba mở ra!" Tiếng nói vừa dứt, ngay sau đó, một trận pháp xuất hiện, một trận truyền tống mở ra.
Nhiễm Tái Tái lưu luyến nhìn động phủ linh tuyền, ôm Ngọc Khê cầm, bước vào trận.
"Ha ha ha, ta cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, a, hơi thở... Thật thơm a ~~" thanh âm yêu khí tê tê dại dại vang lên trong tâm ma, "Minh Hoa, trừ bỏ thần niệm cố định của ngươi, ngươi đã tan biến rồi, cuối cùng, ta vẫn là kẻ chiến thắng ha ha."
"Ngươi là?... Ngươi là, Cửu Vĩ Yêu Cơ?!" Hồng Vũ vốn đang canh chừng tâm ma, thanh âm kiều mị tràn đầy hoảng sợ và nghi hoặc.
"Khanh khách, xem ngươi giật mình kìa, các ngươi không ngờ đến chuyện ta sẽ trốn trong tâm ma sao?" Tiếng cười duyên quanh quẩn.
"Ngươi... Ngươi không phải đã chết sao, linh hồn sao có thể không biến mất?!" Làm sao bây giờ, Cửu Vĩ Yêu Cơ và Minh Hoa Thần Quân là tử địch, rõ ràng khi đó Thần Quân đã diệt sát, vì sao​​ ý niệm của ả lại xuất hiện trong tâm ma, những tu sĩ nàng chọn làm người thừa kế sẽ gặp nguy hiểm mất.
Thanh âm yêu khí biến đổi, tràn đầy phẫn nộ, "Hừ, ta không biến mất, lão thất phu đó, ta hiến tế linh hồn cho hắn, hắn không cần. Khốn kiếp, ta lao lực tâm tư mới bảo vệ được một sợi tàn niệm, mấy năm nay ta thật vất vả... Hiện tại, ta cuối cùng có thể báo thù!!" Tiếp theo, một tầng sáng xám xịt xuất hiện, yêu cơ chỉ còn một đuôi nhìn Hồng Vũ, biến thành một nữ tử đầy đặn quyến rũ, ánh mắt xích hồng áp lực phẫn nộ cùng điên cuồng.
Đột nhiên, ánh mắt sáng đỏ lên, thanh âm yêu khí tà ác hưng phấn, "Nhìn tiểu cô nương kia xem, ai u, mỹ mạo này giống ta đến mười phần a, hương vị sẽ không tồi đâu nhỉ... Nha, còn tên truyền nhân chính thống kia, hơi thở thật quá thuần tịnh, làm lô đỉnh mới đúng nha, ta sẽ không khách khí thưởng thức ha ha ha!"
"Đừng... Phốc!" Hồng Vũ không kịp ngăn cản, phun ra một ngụm máu, không ổn, tâm ma đóng rồi, thần niệm của nàng trực tiếp bị cắn nuốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.